Chương 33: Rời Lệ thành

Editor: Đào Tử

____________________________

Nhàn rỗi nhàm chán, Bùi Diệp cầm thư tịch vỡ lòng Cố Ương cho.

Muốn không thầy tự thông biết một hai chữ, kết quả nhìn không hiểu ra sao.

Từng chữ phía trên đều biết cô, nhưng cô không biết bọn chúng.

Bất đắc dĩ chỉ có thể đi tìm hai người Tần Thiệu nhờ chỉ điểm.

Vừa qua liền nhìn thấy thị nữ cũng thu xếp đồ vật của bọn họ vào hai cái rương tương tự.

"Thu dọn đồ đạc làm gì thế?"

Cô thuận miệng hỏi một câu.

"Cố tiên sinh muốn thừa dịp Diêm Hỏa La còn chưa chính thức tiến đánh Lệ thành, đưa chúng ta ra ngoài... Chiến hỏa đốt tới nơi này, đến lúc đó muốn đi c*̃ng khó." Gương mặt còn mang nét trẻ con của Tần Thiệu sa sút, đuôi mày cũng mất thần thái, "Nhưng ta không muốn cứ chạy trốn như vậy..."

Bùi Diệp nghe vậy khẽ giật mình.

Giờ cô mới hiểu thị nữ thu đồ vật vào rương không phải quét dọn vệ sinh mà là đóng gói hành lý.

"Này sao có thể tính trốn?"

Tần Thiệu thầm nói: "Nhìn bách tính Lệ thành lâm vào chiến hỏa, ta lại ngay trước đó rời đi... Cái này chưa tính trốn ư?"

Nhiệt huyết và lòng tự trọng của thiếu niên khiến cậu ta không thể nào tiếp thu được lựa chọn này.

"Chẳng lẽ cậu muốn bắt chước những người trung nghĩa kia, cùng Lệ thành tồn vong?" Không đợi Tần Thiệu mở miệng trả lời, Bùi Diệp cười mắt liếc thiếu niên lang ngây thơ, "Nhưng cậu ở lại có thể làm được gì? Tay không thể nâng, vai không thể gánh, luận mưu trí không bằng Cố tiên sinh, luận năng lực giết địch cũng không bằng bách phu trưởng Phượng gia quân.

Ở lại sẽ chỉ làm Cố tiên sinh phân tâm, chẳng may hi sinh, c*̃ng chết không có chút giá trị."

Mỗi câu mỗi chữ của Bùi Diệp đều khiến Tần Thiệu uể oải một phần.

Chỉ trách cậu ta còn quá nhỏ vừa tròn mười hai tuổi.

Loại tâm tình này c*̃ng không tiếp tục quá lâu.

Tần Thiệu mau chóng điều chỉnh tâm thái phiền muộn.

Cậu ta tự tin nắm quyền nói: "Hiện tại ta không được, nhưng mấy năm sau học thành, tuyệt đối sẽ phát huy được tác dụng."

"Lệ thành nguy hiểm" và khẳng định "Triều Hạ diệt quốc" của Đoàn Can Khải, kéo vang còi báo động trong lòng Tần Thiệu.

Lần này chạy khỏi Lệ thành bị quân đội Diêm Hỏa La nhìn chằm chằm, vậy lần tiếp theo thì sao?

Ngày sau cả đất nước Triều Hạ gặp nạn, cậu ta còn có thể chạy trốn tới đâu đây?

Thiếu niên nhỏ cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.

Mấy người Tần Thiệu không có nhiều hành lý, phần lớn đều là Cố Ương đặt mua cho.

Mấy bộ y phục thay giặt, lương khô nước uống có thể cung ứng mấy ngày, mang đủ tiền và bạc vụn, còn có vài cuốn sách.

Tôi tớ mang rương thu xếp xong lên toa xe ngựa.

Ngoại trừ Tần Thiệu, Thân Tang và Bùi Diệp, Lê Thù cọ một chuyến đi nhờ xe, Đoàn Can Khải và Nghiêm Hoa theo lý thuyết là tù binh của Bùi Diệp, bọn họ cũng phải đi theo. Sáu người lại thêm mã phu, hộ vệ tùy tùng, đoàn người này quy mô c*̃ng hai mươi người trở lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!