Chương 31: Đi học đi

Editor: Đào Tử

______________________________

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Núi non xanh biếc trùng điệp, mây mù mông lung lượn trước sông núi.

Theo đó mặt trời từ đường chân trời dâng lên, vùng đất yên tĩnh một đêm lại lần nữa khôi phục huyên náo.

Bùi Diệp uốn trong ổ chăn ngủ say, ngoài phòng truyền đến tiếng thị nữ gác đêm đứng dậy vuốt phẳng xiêm y.

Một lát sau, một chuỗi bước chân từ đằng xa truyền đến.

Guốc gỗ giẫm trên đường nhỏ đá cuội lát thành, thanh âm nghe đặc biệt giòn vang.

"Bùi nương tử tỉnh ngủ chưa?"

Nghe tiếng, người này chắc là quản gia bên người Cố Ương.

Thị nữ trực gác đêm trả lời: "Đêm qua Bùi nương tử ngủ trễ, sáng nay còn chưa tỉnh lại."

"Đợi cô ấy tỉnh, mời nương tử đi đến chính sảnh, lão gia có việc tìm."

Thị nữ hành lễ: "Lão gia có nói là việc gì?"

Quản gia nói: "Lão gia không nói, ngươi cứ truyền lời lại là được."

"Vâng."

Đưa mắt nhìn quản gia rời đi, thị nữ mới quay người lần nữa đóng cửa khách viện.

Thu dọn quét viện, chuẩn bị đồ rửa mặt đợi Bùi Diệp tỉnh lại.

"Nương tử đã tỉnh?"

Bưng đồ vật đưa tới, thị nữ kinh ngạc nhìn thấy người thông thường còn phải nằm ỳ nửa canh giờ đã tỉnh lại.

"Ta vừa nghe ngoài viện có người nói chuyện."

"Quản gia nói lão gia phân phó bảo nương tử đi chính sảnh một chuyến."

Thị nữ nói rồi đặt y phục được giặt giũ sạch sẽ trên tay xuống, giúp Bùi Diệp mặc chỉnh tề.

"Đi chính sảnh?"

Cố Ương tìm cô có thể có chuyện gì?

Chưa tới gần liền nghe được tiếng Cố Ương dạy thi thư cho hai người Tần Thiệu.

"Hai người bọn họ c*̃ng ở à."

Không giống với Bùi Diệp có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh, hai người Tần Thiệu ngay tiếng gà gáy thứ nhất vang lên đã tỉnh lại khổ học.

Giấc ngủ không đủ dẫn đến khóe mắt nặng, cặp mắt Thân Tang trông giống sưng vù một vòng.

"Bất luận là thời đại nào học sinh cũng không dễ dàng."

Bùi Diệp chủ động chọn vị trí vắng vẻ an tĩnh, xem họ học, ăn một chút đồ ăn vặt, kiếm chút tiêu khiển vui vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!