Editor: Đào Tử
____________________________
Một người, cả đời có thể tiếp nhận bao nhiêu đau đớn?
Vấn đề này ngay cả Bùi Diệp trải qua ba trăm năm khói lửa cũng không trả lời được.
Nhưng cô biết chỉ có luyện trái tim mình đến kiên cường hơn, mới có thể vượt qua những mất mát hết lần này đến lần khác.
Chỉ là mỗi một sự rèn luyện thật sự quá đau.
"Cái này, hoàng đế Nguyệt Lương điên rồi sao?"
Chỉ dự thính cũng có thể cảm thụ loại tuyệt vọng ấy, chững chạc như Thân Tang c*̃ng lòng đầy căm phẫn.
Hoàng đế Nguyệt Lương biết rõ đưa "Nguyệt Lương đế cơ" đi đến lều quân địch thương nghị hòa thân là âm mưu địch nhân lấy ra cho hả giận, "Nguyệt Lương đế cơ" rất có khả năng chịu nhục nhã, thế mà còn có mặt mũi đẩy ấu muội của Đoàn Can Phong lên làm đế cơ đi chịu chết?
"Để một cô gái yếu nhược sự vô năng của nam nhi mà hi sinh... Thật sự là..."
Tần Thiệu xúc động đỏ tròng mắt.
Hai thiếu niên lang đọc nhiều thư tịch, sẽ không ngây thơ coi là "Nguyệt Lương đế cơ" đi đến lều trại quân địch thương nghị hòa thân thật sự là thương nghị đơn thuần.
Ấu muội Đoàn Can Khải sẽ gặp phải...
Bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ sâu.
"Không chỉ riêng Nguyệt Lương."
Đoàn Can Khải thu cảm xúc sạch sẽ.
Nếu không phải hốc mắt còn tơ hồng, đám người còn tưởng rằng mình sinh ảo giác.
Y cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: "Như nước nhỏ giống Nguyệt Lương, hi sinh càng lớn, càng chết như thế giống đại ca ta... Huynh ấy đến chết cũng tin tưởng đất nước Nguyệt Lương này sẽ cường thịnh, mà hiệu trung Nguyệt Lương thì kết cục Đoàn Can thị đã minh chứng cho huynh ấy biết
-- Chết vì Nguyệt Lương là việc ngu xuẩn đến nhường nào, huynh ấy chết rẻ mạt đến cỡ nào, quả thực không có chút giá trị!
Bọn họ dùng tính mạng kéo dài tính mạng cho quốc gia này, kết quả đổi lấy hy sinh càng khốc liệt hơn. Huynh trưởng chết, mỗi một người còn mang hy vọng với Nguyệt Lương đều có trách nhiệm!"
Hai tay Đoàn Can Khải dưới lớp áo hoa siết chặt đến ngón tay trắng bệch.
Y cũng là một trong hung thủ.
Giọng Đoàn Can Khải run rẩy: "... Nếu là hiện trạng như Nguyệt Lương bây giờ, vì một buổi an yên mà tùy ý hi sinh thổ địa, trung thần, bách tính, thuế ruộng quốc gia, nên diệt."
Nguyên nhân quan trọng nhất khiến y chướng mắt luận điệu cùng một khuôn với Nguyệt Lương của Triều Hạ.
Phái chủ hòa chiếm thượng phong, đảng phái ôn hòa chủ chính.
Bọn họ quen thông qua hi sinh ngoại vật để được an nhàn.
Như nước ấm nấu ếch xanh, từng chút thụt lùi ranh giới cuối cùng, dù là địch nhân sư tử ngoạm c*̃ng cân nhắc đi thỏa hiệp.
Loại quốc gia này sẽ chủ động xuất kích, chờ thời cơ phù hợp khai chiến với nước láng giềng, chiếm đoạt địch quốc đặt khát vọng thiên hạ?
Đoàn Can Khải chỉ muốn ha ha.
Các đời hoàng đế Triều Hạ, có phần huyết tính và quả quyết này cũng chỉ có hoàng đế khai quốc và nữ đế Thế Tông ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!