Editor: Đào Tử
____________________________
Hoa lâu mượn việc chải tóc của thô kỹ mời chào thêm nhiều hào khách, mà thô kỹ chải tóc từ trong lâu cũng có thể đề cao giá trị bản thân, so với thô kỹ bình thường đắt hơn nhiều, kiếm được cũng nhiều. Đây là việc đôi bên cùng có lợi, không ít hoa lâu cũng có thao tác tương tự, không có gì đáng kinh ngạc.
Bùi Diệp nghe xong khẽ giật mình.
Cô nghĩ đến càng nhiều chuyện hơn.
Trên mặt thêm phần sửng sốt: "Nhưng bọn họ... Tuổi không lớn lắm, không giống như có thể tự mình làm chủ hợp tác cùng hoa lâu các người..."
Hoa nương đưa tay che nửa môi, lúc cười hai mắt cong như trăng liềm.
"Ngài biết mà, dĩ nhiên là có người làm thay."
"Ai?"
Hoa nương nói: "Phụ mẫu thân sinh chiếm đa số, ngẫu nhiên c*̃ng có thúc bá đại thẩm, còn có kẻ lừa phỉnh chuyên môn làm nghề mua bán."
Lê Thù bình tĩnh không bị lay động, Tần Thiệu và Thân Tang thì không thể tin trợn tròn hai mắt.
"Thúc bá thẩm nương... Quá nửa là bé gái mồ côi, không thiếu thân quyến không bằng súc sinh... Nhưng phụ mẫu thân sinh là chuyện thế nào?"
Nuôi lớn là vì bồi dưỡng con gái / cháu gái làm thô kỹ?
Hoa nương nhìn tuổi tác hai người Tần Thiệu, có chút hâm mộ lại có chút tự giễu.
"Loại chuyện này... Còn nhiều, rất nhiều đấy..."
Cũng chỉ có loại thiếu niên choai choai tuổi này mới giật mình ngây người vì chuyện nhìn quá thành quen này.
Bùi Diệp bình luận: "Đúng là khốn nạn."
Hoa nương vẫn cười gật đầu, chỉ là đáy mắt lộ ra hững hờ không quan tâm.
Tần Thiệu cảm thấy khó chịu, khuôn mặt còn nét trẻ con gần như muốn nhăn thành một nhúm.
"Nếu như thiên hạ thái bình, người người đều có thể an cư lạc nghiệp, ăn no mặc ấm, loại chuyện này sẽ không phát sinh."
Bùi Diệp mở lời tạt cho cậu ta một chậu nước lạnh.
"Không thể nào được."
"Vì sao chứ?"
Bởi vì cho dù là thời đại của Bùi Diệp cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn loại chuyện này đâu.
Cô nói: "Thỏa mãn h*m m**n cá nhân là bản năng bẩm sinh của con người, mà nó thì không cách nào được thỏa mãn hoàn toàn."
Những người vì món lợi kếch xù mà liều lĩnh sẽ chỉ theo thời đại chuyển dời cùng tiến bộ, từ ngoài sáng co lại đến cống thoát nước.
Tần Thiệu cái hiểu cái không.
Hồi lâu cậu ta mới nói: "Mặc dù như thế... Nhưng có thể thỏa mãn một phần, cũng tốt hơn trống rỗng không có chút gì chứ? Nếu bách tính có thể giàu có yên vui, nhất định có thể giảm bớt phần nào người bởi vì ấm no mà đi đến con đường này. Dù là chỉ có một xíu tiến bộ, cũng tốt hơn dậm chân tại chỗ."
Thân Tang c*̃ng nghiêm túc cho ý kiến.
"Nói cho bọn họ biết cái gì là liêm sỉ, nói cho bọn họ cái gì là đức hạnh, dùng cái này ràng buộc hành vi lời nói của bách tính chắc có thể ngăn chặn sự tình như thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!