Editor: Đào Tử
___________________________
"Vậy, vậy anh có cảm thấy em là yêu quái không?"
Cố Thiều lại mang ánh mắt "Hiền hòa" như nhìn kẻ ngốc nhìn cô.
"Trên đời này còn có Tháp Đen tồn tại, so sánh với nhau, chuyện của em không hiếm lạ đâu."
Là con trai trưởng dòng chính của bảy đại gia tộc, Cố Thiều lại chống đối cái vặn vẹo hắc ám của gia tộc, anh ta c*̃ng ngầm biết rất nhiều bí mật người ngoài không biết. Ở Thánh Nhật mười năm trước, Cố Thiều từng ở khoảng cách gần gặp Tháp Đen, quỳ bái nó.
Chỉ khi ở khoảng cách gần cảm thụ Tháp Đen tồn tại, anh ta mới biết được bản thân trước mặt Tháp Đen, giống như hành tinh nhỏ trong vũ trụ mênh mông.
Không ai biết Tháp Đen từ đâu tới, cũng không biết cực hạn của nó ở nơi nào, chỉ biết nó là bàn tay của thần không gì không làm được.
Từ khi giáng thế đến nay, Tháp Đen thỏa mãn vô số tâm nguyện của nhân loại, thủ đoạn có thể xưng thần kỳ.
Trước mặt Tháp Đen, Cố Thiều cảm thấy mình nhỏ bé, ngay cả "Sâu kiến" cũng chẳng bằng.
"Sự vật chưa biết không có nghĩa là nó không tồn tại, vẻn vẹn bởi vì chúng ta là sâu kiến vẫn chưa có tư cách tiếp xúc." Cố Thiều và Hoa Khinh Khinh ngồi song song bên bờ sông hóng gió đêm, anh ta nói rồi quay đầu nhìn Hoa Khinh Khinh thân hình nhỏ nhắn, cẩn thận nhìn kỹ sườn mặt cô, như mê muội nói, "Anh và em tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng c*̃ng đoán được, muốn nuôi ra người như em, thế giới đó chắc hẳn rất tốt đẹp."
Chỉ có hoàn cảnh hòa bình công chính mới có thể dưỡng dục ra người tinh khiết tốt đẹp như thế.
Cố Thiều có chút khao khát.
Hoa Khinh Khinh bị lời nói của anh ta làm gò má nóng lên.
Trái tim trong lòng đập loạn thình thịch, một tiếng rồi một tiếng, làm Hoa Khinh Khinh lo lắng nó sẽ làm lồng ngực nổ tung.
"Em có thể nói cho anh một chút chứ, thế giới của em ấy?"
Thấy dáng vẻ khao khát mỉm cười của Cố Thiều, Hoa Khinh Khinh chỉ cảm thấy cổ nghẹn đi.
"Nó không có tốt như anh nói."
Hoa Khinh Khinh nghĩ tới những việc kia, bả vai và hai tay mất khống chế run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
"Thật ra em... Trải qua một chút chuyện không tốt, khiến em cảm thấy thế giới sụp đổ
-- Hết thảy mọi người, tất cả mọi người đều mong em chết. Chế giễu em, bảo em nhảy xuống, rõ ràng em chẳng làm sai gì cả, rõ ràng người làm việc ác là người khác, em chỉ là người bị hại, nhưng bọn họ lại cảm thấy em đáng chết." Cánh môi Hoa Khinh Khinh run rẩy lẩm bẩm, "Em cảm thấy còn sống mệt mỏi quá."
Cô bị ném bên bờ sông được đưa vào bệnh viện, đôi cha mẹ ấy lại tới k*ch th*ch cô, bảo cô giấu giếm mọi chuyện, đừng báo cảnh sát, đừng làm mất mặt.
Cô không làm thế đấy!
Dựa vào đâu?
Cô mới là người bị tổn thương!
Vì sao người bị hại không thể giải oan cho mình?
Vì sao cô phải bị đôi cha mẹ đó giày xéo thành dạng này?
Vì sao cô phải nhẫn nhịn chịu đủ loại bất hạnh?
Vì sao cô phải bị những cái đó, gánh chịu những bóng ma ấy bao phủ đau khổ cả đời?
Thoáng chốc, cô cảm thấy tất cả mọi người xung quanh vặn vẹo thành ác quỷ, tản ra ác ý làm người ta buồn nôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!