Editor: Đào Tử
____________________________
Ầm ĩ, cãi nhau?
Lê Thù trố mắt nhìn thoáng qua phương hướng Bùi Diệp nghiêng tai.
Cái hướng kia là cửa sổ mở ra một nửa, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy trong đình viện, hồ nước trong sân vườn, núi giả sừng sững bên bờ ao, từng tảng đá cuội nhẵn lót trên mặt đất. Nước chảy róc rách, gió thổi hiu hiu, còn có hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ...
"Quân doanh cách hơn mười dặm, cô cũng có thể nghe được?"
Lê Thù kinh dị chỉ ra sân viện ngoài cửa sổ.
Thính lực này không khác yêu tinh trong thoại bản là mấy.
Bùi Diệp chẳng thèm động mắt uốn nắn chỗ phi lý Lê Thù nói.
"Nghe thấy tiếng động ngoài mấy chục dặm, đó là thần tiên không phải người, không
-- Có lẽ ngay cả thần tiên cũng không làm được. Khoa học chứng minh cho chúng ta biết, âm thanh truyền đi chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, càng xa càng yếu, khoảng cách bình thường còn nghe được cũng chỉ trong vòng sáu mươi trượng."
Cỗ thân thể này cũng không phải nguyên bản.
Cỗ thân thể vốn có của Bùi Diệp có thể nghe được tiếng xa hơn nhiều, nhưng c*̃ng không xa tới ngoài mấy chục dặm phi logic như vậy.
"Vậy vừa rồi là?"
Sao Bùi Diệp chắc chắn nhóm người Phượng gia quân đang cãi nhau?
"À, ngài nói cái đó hả." Bùi Diệp rốt cuộc chịu dịch ánh mắt khỏi màn hình trò chơi, từ hai tay cầm điện thoại đổi thành một tay, tay phải hơi giơ búng tay một cái, Lê Thù chưa hiểu rõ ý đã thấy vài mảnh lá trúc lặng lẽ nhô ra khỏi đầu vai cô, "Thấy không? Ta sắp xếp tai mắt."
Lê Thù nhìn vài mảnh lá trúc lay động hơi nghệch đầu.
"Tai, tai mắt? Bọn chúng?"
Hắn bỗng nhớ tới một điểm xỉa xói.
Mắt lá trúc ở đâu ra?
Bùi Diệp nhỏ giọng nói: "Ta không hiểu rõ Cố Ương, không biết người này làm việc đáng tin cậy hay không. Vì đề phòng ngộ nhỡ có chuyện, ta để lá trúc đi giám sát tình huống, cam đoan Phượng gia quân có thể 'Trùng hợp' phát hiện 'Chứng cứ' văn thư điều binh giả. Có bọn chúng, cho dù kế hoạch có chỗ sai sót ta cũng có thể kịp thời bù đắp. Vật này chính là bí thuật của thiên sư, thời khắc quan trọng còn có thể gắn một sợi tinh thần trên người nó, nghe được nội dung nó nghe thấy, nhìn thấy sự vật nó nhìn. Người bình thường ai lại đi phòng bị một mảnh lá trúc chứ?"
Đây chính là lợi khí nghe lén giám thị tuyệt cú mèo!
Lê Thù lập tức nghĩ đến một trăm loại diệu dụng của lá trúc.
Nếu vật này dùng trong hành quân đánh trận, bố cục của địch nhân nắm trong lòng bàn tay!
Hắn kích động nói lời trong lòng ra, kết quả Bùi Diệp lại đảo mắt trắng.
Cô nói: "Nếu ta đi đánh trận, không cần đến những vật này."
Nhân loại Liên Bang có thiên não, căn bản không cần lo lắng phòng tác chiến bị cài giám sát, chỉ lệnh tác chiến cũng thông qua con đường đặc thù truyền đạt. Nhưng không có nghĩa là tình báo tác chiến biến mất, mà là chuyển thành cuộc đọ sức càng bí ẩn hơn, chẳng qua bản chất đẫm máu tàn khốc vẫn không cải biến.
Như lúc Bùi Diệp còn ở trường quân đội xưng vương xưng bá, cô từng không hiểu sao bị kéo vào một trận ám đấu.
Lãnh đạo quân bộ thông qua thiên não bí mật truyền đạt nhiệm vụ thanh tẩy, mục tiêu xử lý là bạn học cơ phó khóa tác chiến cơ giáp.
Bạn học cơ phó là gián điệp, thân phận này ngay cả bạn học cơ phó ấy cũng không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!