Chương 10: Thẩm vấn

Editor: Đào Tử

_________________________

Cố Ương hơi đau đầu ninh mày.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mấy người Tần Thiệu, hắn suy nghĩ sâu xa gõ nhẹ lên tay vịn mấy cái, đôi mắt dưới ánh nến lộ ra tĩnh mịch không rõ.

"... Phiền Lê tiên sinh nói rõ chi tiết, một năm một mười, một chữ cũng đừng bỏ sót."

Thái độ Cố Ương đối với Lê Thù là "Ba phần tin bảy phần nghi".

Lê Thù không cảm thấy mình bị mạo phạm, đối phương cẩn thận mới cho thấy Cố Ương đáng tin cậy.

Triều đình Triều Hạ cũng không phải trên dưới một lòng.

Đương kim hoàng đế tư chất bình thường, miễn cưỡng có thể chống đỡ làm hoàng đế bình bình, hết lần này tới lần khác chẳng may gặp một đám triều thần siêu cấp thích gây sự.

Những thế hệ lớn tuổi còn chưa chịu về hưu, lớp người cũ lông cánh đầy đủ, chưởng khống đại quyền, lớp người mới lục tục bộc lộ tài năng.

Nghe nói mỗi lần lên triều có thể đấu đá chèn ép nhau mấy trận, thế lực khắp nơi cười khẽ đâm tâm lẫn nhau.

Vị Cố Ương trước mắt chính là rễ chính miêu hồng liên quan một mạch Tần thị.

Thầy của hắn là người đứng đầu Tần thị, người dẫn đầu phái thanh lưu, cũng là người đại biểu phe phái lập trường trung lập nhất.

Lại thêm thanh danh Cố Ương trong giới danh sĩ rất tốt, Lê Thù mới mạo hiểm thử một lần, để Lê Lộ đi giao vải vóc cho Cố Ương.

Nếu Cố Ương tuỳ tiện tin mình, hắn mới bồn chồn trong lòng đấy.

"... Việc này, tại hạ cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu..."

Muốn trách thì trách trải nghiệm đêm nay quá kích thích, sợ sẽ để lại cho hắn bóng ma tâm lý cả đời khó quên.

"Không biết bắt đầu nói từ đâu?" Cố Ương thầm nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh nói, "Vậy... Thì nói từ tiên sinh vì sao từ Nguyệt Lương ngàn dặm xa xôi tới Triều Hạ, rồi làm thế nào tự tiến cử vào Phượng gia quân."

Nguyệt Lương là một nước nhỏ biên thuỳ, vài thập niên trước quốc lực có thể sống mái một trận với Triều Hạ.

Hai nước từng phát sinh chiến tranh nhiều lần, bởi vì đủ loại nguyên nhân không có một trận chiến đến cùng, giao tranh một phen liền song phương rút lui.

Tầm quan trọng của Phượng gia quân với Triều Hạ rõ mồn một, trong quân có thiếu người mới cũng không cần đưa người Nguyệt Lương không rõ lai lịch vào.

Lê Thù sao lại vào Phượng gia quân được?

Rồi làm sao tiếp xúc được tin tức cơ mật Phượng gia quân muốn lui binh?

Nếu câu trả lời của Lê Thù hợp tình hợp lý, lời hắn nói mới có độ tin cậy mấy phần.

Lê Thù hơi ngẩn ra, cười khổ nói: "Vấn đề này... Tại hạ cũng không hiểu ra sao."

Không chỉ Cố Ương, mấy người thiếu niên dự thính c*̃ng nghi ngờ.

Làm sao tìm được phần công tác này, trong lòng không rõ chút nào sao?

"Tuy tại hạ là người gốc Nguyệt Lương, nhưng mười hai tuổi đã đi theo thương đội chu du các nước, một năm cũng chỉ có một tháng ở lại cố hương Nguyệt Lương, cho tới nay đã hơn hai mươi bốn năm." Lê Thù trông có vẻ còn trẻ tuổi, trên thực tế đã ở tuổi trung niên ba mươi sáu, tuổi thật không kém Cố Ương mấy tuổi, "... Dựa vào kinh nghiệm từng trải mấy năm, cũng nhờ bằng hữu coi trọng, góp nhặt một chút danh mỏng trong vòng giao thiệp... Lần này là lần đầu đặt chân đến Triều Hạ... Tại hạ đến Triều Hạ không bao lâu, liền có một nhóm quý nhân đến nhà bái phỏng..."

Cố Ương kiên nhẫn nghe Lê Thù kể.

Nhân tài tán loạn khắp các nước không ít, nhưng không có người tên "Lê Thù".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!