Cái mũi kia, cái miệng kia, cái cằm kia... càng nhìn càng thấy như được copy paste ra từ một khuôn. Nhưng rất nhanh, Hỏa Tình đã ném cái suy nghĩ này ra sau đầu.
"Không có khả năng, cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, chỉ vì sợ đám người xấu kia nổi lên sắc tâm nên mới phải đeo mặt nạ. Tớ không tin trên thế giới vẫn còn người lớn lên đẹp giống cậu."
Nói xong, cô ta lập tức kéo Nam Tiểu Nhiễm lên xe buýt.
Nam Tiểu Nhiễm lắc đầu lo lắng nói: "Lớn lên có giống tớ hay không không quan trọng, chỉ là cậu đừng có tiếp tục xung đột với bọn họ nữa. Hình như dị năng giả hệ lôi kia rất lợi hại."
Hỏa Tình nghe lời này thấy không phục: "Dị năng giả hệ lôi thì thế nào? Trên đời này có rất nhiều dị năng giả có thuộc tính công kích nhưng dị năng giả hệ chữa trị không phải chỉ có mình cậu sao? Đám quân nhân trên xe chúng ta không phải được phái tới đây bảo vệ cậu, đưa cậu an toàn tới căn cứ sao? Nam Tiểu Nhiễm, hiện tại cậu mới là người lợi hại nhất trong số tất cả chúng ta."
Nam Tiểu Nhiễm kéo kéo tay Hỏa Tình, có chút thẹn thùng: "Hỏa Tình, đừng nói nữa, cái gì mà lợi hại nhất, có lẽ vẫn còn những dị năng giả hệ chữa trị khác nhưng chưa được phát hiện."
Dứt lời, Nam Tiểu Nhiễm ngượng ngùng kéo Hỏa Tình lên xe buýt.
Nhưng trước khi lên xe, tầm mắt của Nam Tiểu Nhiễm lại nhịn không được nhìn lướt qua chiếc xe jeep cách đó không xa.
Có giống không?
Cẩn thận ngẫm lại xác thật cũng giống một chút.
Nhưng từ khi cô ta sinh ra cho tới nay, luôn có người nói bản thân lớn lên giống cô ta.
Có khi thì giống cái miệng, có khi lại giống khuôn mặt, cũng có lúc lại nói giống cái mũi,... bất quá những cái này cũng không quan trọng lắm.
Nam Tiểu Nhiễm dời tầm mắt sang chỗ khác, chậm rãi bước lên xe buýt, không để ý tới chiếc xe jeep kia nữa.
Khoảng chừng nửa tiếng xe.
Mọi người bắt đầu khởi hành.
Xe jeep cũng đi theo sau.
Trên xe Đường minh lái xe, Đường Thăng ngồi ở ghế phụ còn Hoắc Tư thì ngồi ở ghế sau, mà sau lưng hắn chính là Chúc Băng và Nam Nhiễm đang say giấc.
Nam Nhiễm ngủ rất sâu, đôi môi tái nhợt, vừa nhìn đã biết thân thể suy yếu, mới bị thương nặng.
Khi ngủ, đồng chí Nam Nhiễm của chúng ta rất không thành thật, cứ qua vài giây lại bắt đầu đưa tay sờ sờ cánh tay của Chúc Băng vài cái, thậm chí đôi lúc hai tay của cô còn đặt lên ngực Chúc Băng.
Sau khi sờ xong thì lại bày ra dáng vẻ không hài lòng, nói thầm một câu: "Tại sao lại không lạnh?"
Nói xong câu đó, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ ghét bỏ rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Tư ngồi ở đằng trước nghe được những gì Nam Nhiễm lầu bầu, cả người dựa vào cửa sổ xe, bộ dáng như đang xem kịch vui, giọng nói từ tính mang theo ý cười chậm rãi vang lên.
"
"Không ngờ, có một ngày, kim bài chi vương của toán lính đánh thuê ở Tam Giác Vàng sẽ bị người khác tùy tiện bình phẩm từ đầu tới chân rồi ghét bỏ."
Chúc Băng giữ chặt tay của Nam Nhiễm, không để cô tiếp tục làm bậy.
Giọng nói lãnh đạm: "Tôi cũng không ngờ Hoắc gia chủ lại là loại người này.'
Hoắc Tư tựa hồ rất có hứng thú với những gì Chúc Băng nói, hắn quay đầu lại nhìn Chúc Băng: "Hả? Không biết ở trong mắt cô, tôi là loại người gì?"
Chúc Băng liếc mắt nhìn hắn một cái, im lặng không nói.
Dù sao cũng đang ở trên xe người khác, vẫn nên giữ lại cho đối phương vài phần mặt mũi.
Trầm mặc trong giây lát, phát hiện Hoắc Tư còn đang đợi mình trả lời, lúc này Chúc Băng mới lãnh đạm nói: "Tâm địa thiện lương, thích giúp đỡ mọi người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!