Editor: Nha Đam
Bỗng nhiên ở giữa bị bao phủ bởi một màu xám.
Trong phút chốc, liền hoá thành tro tàn.
Ngay cả cây cối xanh tươi mới mọc lên cũng không thể khiến thiếu niên quên đi sự tàn phá lúc trước.
Nam Khanh trong tiềm thức cảm thấy đây không phải chuyện tốt.
Sư phụ không ngại sao......
Thiếu niên trẻ mím môi.
Anh ngước mắt lên và nhìn cô.
Cô mặc y phục màu trắng, tóc đen rối tung bay ở đằng sau, bị gió thổi loạn.
Nam Khanh nhìn nó thì thào: "Sư phụ người có thể ... cúi xuống được không?"
Thiếu niên rũ mắt xuống, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
"Hả?"
Phong Thiển chớp mắt.
"Cúi người?"
Để làm gì?
Nam Khanh gật gật đầu.
Phong Thiển mặc dù có chút bối rối nhưng vẫn nhẹ nhàng cúi xuống.
Mái tóc đen như thác đổ theo chuyển động của cô.
Thiếu niên nhìn cô một cách nghiêm túc, nhẹ nhàng đưa tay lên.
Anh nhẹ mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.
Luồn tay vào mái tóc đen của cô, dùng ngón tay chải nhẹ nhàng vuốt mái tóc lộn xộn.
Sau khi vuốt xong, thiếu niên cúi đầu và rút một mảnh vải trắng trên người.
Nam Khanh đi vòng qua phía sau Phong Thiển, ánh mắt bình tĩnh buộc tóc của cô lại.
Sau khi làm xong, thiếu niên lại đi đến trước mặt Phong Thiển.
Đôi mắt đen bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt.
Hắn chỉ biết ... buộc như thế này.
"Ta buộc không tốt lắm."
Nam Khanh ngoan ngoãn.
Phong Thiển có chút bàng hoàng.
Đột nhiên được thiếu niên chải vuốt lại tóc, lại còn giúp mình buộc tóc lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!