Editor: Nha Đam
Phong Thiển ngồi sang một bên, hai tay chống cằm nhìn thiếu niên đang ngồi trên giường.
Mảnh nhỏ tội nghiệp này không chỉ đẹp mà còn rất ngoan ngoãn.
Phong Thiển nghĩ đến màu sắc kỳ lạ xuất hiện trên quả cầu pha lê khi thiếu niên lên kiểm tra thiên phú.
Cô duỗi ngón tay lên chống mặt.
Điều này có chút phiền phức.
Phong Thiển canh gác bên cạnh Nam Khanh cho đến nửa đêm, cô thực sự buồn ngủ.
Thấy thiếu niên không có ý định dừng lại, Phong Thiển nhìn xuống chiếc bàn gỗ lạnh lẽo rồi nhìn lên giường.
Ngủ trộm một chút, chắc không sao đâu ...
Phong Thiển chớp mắt.
Tầm mắt rơi xuống bên giường.
Chỗ đó là một không gian rất lớn.
Mắt cô đảo một vòng, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đi đến mép giường.
Nam Khanh nhắm chặt hai mắt, ngũ quan khép lại, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Phong Thiển cúi sát vào mặt thiếu niên.
Trên đôi mắt ấy là hàng mi dài và rõ nét của thiếu niên.
Yên lặng nhìn một lúc.
Sau đó, cô mặt vô biểu tình cởi giày.
Nhẹ nhàng bước lên giường và di chuyển thật nhẹ về phía bên trong của giường.
Phong Thiển hơi hơi xoay người.
Bóng dáng của thiếu niên thon gầy mà cô lãnh.
Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng thiếu niên một hồi, tầm mắt đưa xuống, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo màu trắng của hắn đang rũ trên giường.
Sau đó......
Dần dần chìm vào giấc ngủ.....
Chờ đến Nam Khanh rời khỏi tu luyện trạng thái, đôi mắt đen nhánh của thiếu niên có chút dại ra.
Thiếu niên từ từ bàn tay của mình lên rồi thu về.
Hóa ra ... Đây là tu luyện à...
Thiếu niên mím môi.
Nam Khanh có thể cảm nhận rõ ràng sự dao động của linh lực trong cơ thể.
Cũng không biết mình đã tu luyện qua bao nhiêu tầng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!