Editor: Nha Đam
Phong Thiển liếc nhìn Nam Khanh một cái, sau đó chậm rãi nói: Ta buồn ngủ.
Cô chớp mắt, sau đó lại đưa tay lên ngáp.
Nam Khanh: ...
Lúc trước trong đại sảnh, đối phương đã ngủ gật trước rất nhiều người.
Bây giờ, lại buồn ngủ nữa sao ...
Thiếu niên im lặng.
Phong Thiển lại liếc nhìn mảnh nhỏ và chớp mắt: Ta ... ngủ đây?
Nam Khanh giật giật mí mắt.
Hắn nói nhỏ, Vâng.
Sau đó......
Phong Thiển dựa vào giường nệm phía sau, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Đầu hắn hơi nghiêng sang một bên.
Có thể nói, một chút cũng không cố kỵ hình tượng.
Nếu để người khác nhìn thấy một Các chủ như vậy, e rằng sẽ gây ra một cú sốc khác.
Mặc dù, Các chủ Cửu Châu Các hiện tại còn trẻ.
Tuy nhiên, biểu hiện của cô trước người ngoài vẫn rất trầm ổn và rộng lượng.
Cô bây giờ cũng không có giống hình tượng các chủ bình thường, không cô lãnh kiêu ngạo chút nào.
Chỉ là một cô nàng mười sáu tuổi.
Khi cô đã ngủ say, Nam Khanh từ từ nâng mắt lên, nhìn Phong Thiển ở phía đối diện.
Trong đôi mắt đen nhánh hiện lên vẻ bối rối.
Thiếu niên khẽ cụp mắt xuống.
Ánh mắt rơi vào bàn tay nhỏ trắng mõn của cô.
Ngốc một lúc.
Nam Khanh lại cúi đầu xuống, chậm rãi vươn bàn tay trong tay áo ra.
Hắn lặng lẽ nhìn xuống.
Nơi này...... Cô ấy vừa mới cầm lấy.
Dường như vẫn còn một chút độ ấm.
Rất ấm.
Nam Khanh mím môi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!