Chương 8: (Vô Đề)

Edit: Chiêu

Beta: Na

Mạc Tê đã nhìn qua cái chết li kì của Kha Tiểu Hi, cho dù thi thể của Tề Xảo Yến không đáng sợ như vậy, nhưng sắc mặt của cậu vẫn rất khó nhìn.

Tất cả mọi việc đều còn chìm trong sương mù, vậy mà đã có hai nữ sinh chết.

Giờ báo cảnh sát cũng vô dụng,  có tìm giáo viên phụ đạo cũng chỉ nhận được kết luận là tự sát mà chết. Mạc Tê dứt khoát tiến lên xem thi thể Tề Xảo Yến, cậu không học y, không có nền tảng cơ bản, cậu bước đầu chỉ có thể xác định trên người Tề Xảo Yến không có ngoại thương gì, chưa rõ nguyên nhân chết.

Trừ cái điện thoại bị vỡ màn hình, trên người Tề Xảo Yến vẫn còn có một cái di động khác, Mạc Tê nhanh chóng thu hồi hai cái di động, để thi thể Tề Xảo Yến vẹn nguyên tại chỗ, tâm tình trầm trọng mà rời khỏi hòn giả sơn.

"Không gọi giáo viên?" Liêu Nho Học hỏi.

Mạc Tê liếc hắn một cái: "Anh có thể gọi, tôi không nhìn thấy gì hết."

Trừ cậu ra, bên ngoài vẫn còn bốn người chơi khác đang nấp trong bóng tối, người đầu tiên phát hiện ra manh mối mới nhất định sẽ bị người khác chú ý, y như Quách Minh Chinh bị hai người chơi kia theo dõi vậy. Mạc Tê không biết gì cả, nên cũng không hy vọng mình bị người khác chú ý.

Liêu Nho Học nhìn thi thể của Tề Xảo Yến, lắc đầu: "Anh cũng không nhìn thấy."

Mạc Tê dừng bước, ánh mắt khác thường nhìn Liêu Nho Học.

Liêu Nho Học muốn giết cậu là bởi chịu ảnh hưởng của kỹ năng, điều này Mạc Tê có thể hiểu; nhưng ngoài việc tương đối chấp nhất với chuyện giết cậu, những mặt khác của hắn vẫn vô cùng bình thường. Giống như trước có chút thích văn nghệ, hội hoạ, viết lách hơi yếu, công tác ở hội học sinh nghiêm túc. Vừa rồi trải qua một hồi chém giết, Liêu Nho Học đã bị cậu đánh đến toàn thân đau đớn, nhưng vẫn dọn dẹp sạch sẽ văn phòng, sửa sang tài liệu bàn giao đâu vào đấy.

Mạc Tê cho rằng Liêu Nho Học chỉ cố chấp âm ngoan ở mặt tình cảm, không nghĩ tới đứng trước thi thể của Tề Xảo Yến mà hắn ta lại có thể bình tĩnh đến như thế.

"Anh là hội trưởng hội học sinh, phát hiện ra người chết là chuyện lớn mà không quản sao?" Mạc Tê hỏi.

Cậu rất muốn nhìn xem những "phùng giáp nhân" bị trò chơi kéo vào sẽ có biểu hiện như thế nào.

Liêu Nho Học nói: "Em cho là vì sao tôi lại đợi đến tối mới động thủ?"

"Không phải bởi vì buổi tối mới có thể gặp nhau sao?" 

Liêu Nho Học lắc đầu: "Buổi chiều ở phòng triển lãm tôi đã muốn động thủ, lúc ấy tôi có suy xét làm bộ té xỉu lên người em, để em dẫn tôi đến phòng y tế, sau khi thầy y tế đi sẽ giết chết em."

Mạc Tê: "……"

Ngắn ngủn một ngày, cậu đã đi tới đi lui vài lần sinh tử?

Liêu Nho Học tiếp tục nói: "Tôi không động thủ là vì tôi vẫn luôn tự hỏi chính mình, tại sao tôi lại đột nhiên sinh ra ý niệm này? Rõ ràng là đột nhiên sinh ra ý niệm, nhưng khi tôi nghĩ về nó, nó dường như đã ăn sâu bén rễ trong đầu tôi từ lâu, phảng phất như lần đầu gặp mặt đã muốn giết em vậy."

Mạc Tê nhíu mày, mặt trái của "Ngưng thị" đối với người thường có ảnh hưởng lớn như vậy? Tựa như họ đã bị cấy thêm một đoạn kí ức vào.

"Nhưng nếu như lúc đó tôi đã nổi lên sát tâm, vậy thì tại sao cho tới hôm nay tôi mới có xúc động muốn xuống tay? Không hợp lẽ thường một chút nào." Liêu Nho Học nói, "Tôi đã suy nghĩ một buổi trưa, cũng thông suốt được một việc."

Thân thể hắn hơi cúi xuống gần Mạc Tê, Mạc Tê cảnh giác lùi lại một bước: "Chuyện gì?"

Liêu Nho Học nhẹ gật đầu: "Hành vi và ý nghĩ của tôi không thống nhất, trong hai thứ này nhất định có một thứ có vấn đề. Tôi cẩn thận xem xét kĩ lưỡng chính mình, tôi cảm thấy tôi không phải là một người có thể đem sát ý mà nhẫn nhịn đến hai ba năm mới ra tay, nếu thực sự nghĩ như vậy thì tôi đã sớm giết em, tuyệt đối không chờ tới hôm nay mới hành động.

Cho nên, không phải hành động của tôi có vấn đề, mà là đầu óc tôi bị cái gì đó."

"Ở xã hội bình thường, trong trường đại học bình thường, cái chuyện bị người khác cấy ghép ý niệm vào đầu là chuyện vô lí. Đối mặt với sát ý tôi nghĩ tới, người bên người tôi có khả năng không bình thường."

Mạc Tê vô cùng kinh ngạc, không ngờ Liêu Nho Học có thể đoán đến nước này.

"Mặt khác, khi tôi điều tra quan hệ cá nhân của Kha Tiểu Hi, phát hiện hồ sơ học sinh của cô ấy đã bị sửa chữa vì tử vong, nhưng chủ nhiệm tuyên truyền lại không hề biết chuyện này. Phát sinh chuyện lớn như vậy, hội học sinh lại không biết gì, chuyện này khẳng định có vấn đề. Cố tình tại thời điểm đó em bỗng muốn điều tra kỹ lưỡng Kha Tiểu Hi đã kết oán với ai, tôi liền thuận nước đẩy thuyền tra xét kĩ lưỡng một chút, em nghĩ rằng tôi thực sự tin lý do có người muốn tìm hiểu mà em thoái thác sao?"

Hoá ra bảng biểu được phân tích tỉ mỉ là bởi vậy, không ngờ Liêu Nho Học đã suy tính nhiều đến thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!