Edit: Chiêu
Beta: Na
Không có khả năng nghỉ ngơi, buổi chiều phải đến phòng triển lãm, còn phải chuẩn bị kì thi cuối kì tranh thủ học bổng, nghỉ hè còn phải làm công trang trải học phí.
Tích phân không thể đổi tiền sao? Cậu được những 8000 tích phân, mở trò chơi với sự mong đợi.
Không có lựa chọn đổi tiền, chỉ có thể rút thẻ bài. Một lần rút thẻ bài cấp R tiêu hao 11 điểm tích phân, mười lần rút liên tiếp tiêu hao 100 điểm tích phân, nhất định trúng một thẻ cấp R, còn chín lần khác có xác suất nhỏ trúng thẻ hoặc mảnh thẻ, đôi khi là thẻ trống, cũng có khả năng lấy được 2 – 3 thẻ cấp R.
Rút thẻ cấp SR tiêu hao 110 điểm tích phân một lần, mười lần tiêu hao 1000 tích phân, nhất định trúng một thẻ cấp SR, chín lần khác cũng trúng thẻ cấp R, vận khí tốt còn có thể nhận 2 thẻ SR hoặc SSR.
Cậu liều mạng thông qua nhiệm vụ cấp SSR nhận được 8000 tích phân, Hạng Trác nói nhiệm vụ cấp SR mới nhận được một ngàn tích phân, khó trách lúc mượn hai thẻ đạo cụ, mặt mày hắn lại cau có như vậy.
Có một lời nhắc tin nhắn mới trong danh sách bạn bè, vừa vặn là Hạng Trác:
[ Mạc Tê, cậu thiếu tôi một thẻ đạo cụ cấp R và SR, căn cứ theo quy tắc của hệ thống, thẻ cấp R yêu cầu 100 tích phân, SR yêu cầu 1000 tích phân. Nhưng thẻ SR của tôi là phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tác dụng phụ nhỏ, so với thẻ SR bình thường tốt hơn nhiều, tôi cảm thấy nó giá trị 2000 tích phân, tổng cộng 2100 tích phân. ]
Vừa mới trở lại hiện thực đã có người tới đòi nợ, không ngờ trò chơi này còn được dùng làm phần mềm tán gẫu trong đời sống.
Mạc Tê ghét nhất cảm giác thiếu nợ người khác, lúc ba cậu vừa qua đời, trong nhà luôn có một đám côn đồ muốn đòi nợ, cậu hiểu được nôn nóng của họ, nhưng nó vẫn để lại bóng ma tâm lý trong lòng cậu.
Cậu nghiên cứu phương thức chuyển khoản, một phân không thiếu mà chuyển 2100 tích phân qua, trong tài khoản chỉ còn 5900 tích phân.
Hạng Trác: [ Thật sự trả lại! Tôi còn tưởng cậu sẽ quỵt nợ. Trong hiện thực rất khó tìm được người chơi khác, căn bản không có biện pháp đòi. Nếu thế giới tiếp theo chúng ta không tổ đội được, chưa chắc sau này có thể được phân đến cùng nơi, hơn nữa nếu cậu hoặc tôi bị chết ở thế giới nào đó, tích phân này vĩnh viễn không bao giờ được hoàn trả. ]
Mạc Tê:[ Cậu đang nhắc nhở tôi có thể thiếu tích phân mà không cần trả lại? ]
Hạng Trác: [ Không phải đang cảm khái cậu chân thành sao? Thế giới tiếp theo muốn tổ đội không, tôi cảm thấy cậu rất có thành ý, là người có thể tín nhiệm. ]
Mạc Tê: [ Nói sau đi. ]
Hoá ra đòi lại tích phân trong trò chơi là chuyện khó như vậy, lúc ấy Hạng Trác cho cậu mượn đạo cụ, có thể nói là mạo hiểm rất lớn.
Mạc Tê tắt khung thoại, lướt tìm giao diện rút thẻ, rút ba lần x mười thẻ đạo cụ cấp R, nhận được hai thẻ "Tuyến tác chỉ thị khí" và một thẻ sửa chữa kí ức. Thẻ cấp R phần lớn thiên về phụ trợ, không có năng lực công kích, thường sử dụng cho các nhiệm vụ thông quan.
Thẻ sửa chữa kí ức hẳn là đạo cụ đôi nam nữ người chơi dùng với Quách Minh Chinh, có tác dụng với người thường một lần, không có hiệu quả với người chơi, đơn giản thay đổi một chút kí ức người thường, mặt trái hiệu quả là khiến người sử dụng đạo cụ trong lúc đối thoại với người chơi khác sẽ vô tình tiết lộ manh mối, không thể dựa vào ý chí khắc phục mặt trái này.
Khó trách lúc cậu nghe lén Quách Minh Chinh cùng nam người chơi trò chuyện, nam người chơi lại liên tiếp để lộ tin tức hữu dụng như vậy, lúc ấy cậu còn cảm thấy hai người chơi này không đủ cẩn thận, hiện tại mới biết là do mặt trái hiệu quả.
Mặt trái hiệu quả đạo cụ thường sẽ hố người chơi một lần, Mạc Tê nhớ tới gốc tiểu thảo luôn muốn đem cậu làm chất dinh dưỡng kia mà đau đầu.
Nhắc tới mặt trái, cậu lại không nhịn được nhớ tới một người, cậu muốn đi phòng triển lãm hỗ trợ, nhưng thật sự không muốn thấy Liêu Nho Học.
Khuôn viên trường như cậu mong muốn mà khôi phục nguyên trạng, nhưng Liêu Nho Học thì chưa chắc, chỉ sợ nguyện vọng cuối cùng của hắn chính là vĩnh viễn nhớ kỹ mọi chuyện trong trò chơi, ký ức đó sẽ được đưa tới hiện thực.
Cũng may, trong hiện thực, hào quang vạn nhân mê của Mạc Tê hoàn toàn biến mất, mặt trái hiệu quả có lẽ cũng biến mất đi? Nói không chừng Liêu Nho Học chỉ nhớ rõ chuyện này, không lại nảy sinh sát ý nữa.
Chẳng được bao lâu, quả nhiên Liêu Nho Học đã nhắn tin yêu cầu hỗ trợ, Mạc Tê nhanh chóng ăn xong cơm, tự nói với bản thân tất cả là vì học bổng, nhận mệnh mà đến phòng triển lãm.
Trong phòng, Liêu Nho Học đang cùng vài người treo một bức hoạ vẽ một cô gái mặc váy trắng cho bồ câu ăn ở quảng trường, hình ảnh duy mĩ lại có cảm giác ôn nhu, gương mặt bị tóc che khuất, nhưng từ quần áo cùng kiểu tóc có thể nhìn ra người trong bức hoạ là Hướng Uyển Tư.
Mạc Tê nhìn qua góc phải bên dưới, tác giả vẫn là Mẫn Thi Hoa.
Hết thảy đều giống với trò chơi, chỉ khác ở một chi tiết rất nhỏ, khiến Mạc Tê sâu sắc cảm nhận được nơi này là hiện thực.
"Tác phẩm có thể phản ánh tình cảm của tác giả, em xem bức họa này, có cảm nhận được tình bạn giữa hai cô gái không?" Liêu Nho Học chắp tay sau lưng đứng trước bức hoạ, nói với Mạc Tê.
"Em không có tế bào nghệ thuật, không nhìn ra gì." Mạc Tê nói, "Bức hoạ của Mẫn Thi Hoa được trưng bày ở trung tâm triển lãm, xem ra là tác phẩm tốt nhất trong mắt mọi người, có thể bán lấy tiền sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!