Chương 2: (Vô Đề)

3.

"Ui cha, tớ không để ý! Nhưng cũng không có chuyện gì đâu, đây là trường học mà."

Trương Lâm bối rối gãi gãi đầu.

Tôi vừa định mở miệng, ánh mắt lại vô tình nhìn ra phía sau Trịnh Hinh Nguyệt.

Giường của cô ấy đặt bên cạnh cửa sổ, cửa sổ vẫn đang đóng chặt, nhưng vừa rồi không biết có phải tôi bị hoa mắt hay không, ở góc dưới bên phải của cửa sổ 

Hình như có một bóng đen.

Giống như…có người nào đó ở ngoài cửa sổ thò nửa cái đầu vào trong phòng nhìn tr.ộ.m.

[Ngoài cửa sổ sẽ không có ai hay bất cứ thứ gì khác th.e. o d.õ. i bạn, nếu có, xin vui lòng giữ im lặng và đừng quấy rầy.]

Tôi nhớ tới những lời vừa thông báo trong đài phát thanh, bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Hẳn là do tôi hoa mắt nhìn nhầm rồi, đây là tầng tám mà.

Tôi hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng hàm, bước đến bên cửa sổ, kéo rèm che cửa sổ lại.

Lần này, nguồn sáng cuối cùng trong phòng cũng biến mất, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

"Lục Dao, sao đột nhiên cậu lại kéo rèm cửa sổ làm gì, tớ không nhìn thấy gì cả."

"Cái quỷ gì thế này, sao lại không mở được vậy?"

Cô ấy quay đầu lại muốn bật đèn bàn đang sạc trên bàn, nhưng đèn bàn cũng không có động tĩnh.

"Đừng thử nữa, vô dụng thôi."

Nếu việc mất điện chỉ là trù.n. g hợp ngẫu nhiên, vậy cũng không phải ngẫu nhiên mà tất cả các thiết bị chiếu sáng trong ký túc đều bị t. ê li. ệt.

Trùng hợp.

Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện mà con người có thể làm được.

Tôi rút điện thoại di động ra, màn hình phản chiếu ánh sáng yếu ớt, góc trên bên trái hiển thị không có sóng.

Đã 11 giờ rồi, nhưng Vu Sảng vẫn chưa quay về.

Mọi thứ diễn ra rất b.ấ. t ổn…

"Trương Lâm, Hinh Nguyệt, điện thoại di động của hai cậu có tín hiệu không?"

Hai người đồng thời lấy điện thoại di động ra xem, sững sờ một chút, lắc đầu.

Trương Lâm không tin vào mấy chuyện ma q.u.ỷ, cô ấy lấy laptop từ trên giường xuống, nó. ng nảy nhấn nút bật nguồn vài cái liên tục trong cơn bực dọc.

"Máy tính không mở được, điện thoại di động cũng không có tín hiệu, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?"

Tôi lắc đầu.

"Tớ không biết."

Dù sao cũng chắc chắn được một điều rằng đây không phải trò đùa.

"Ký túc xá của chúng tôi, không phải là bị…trúng g…tà chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!