20.
"Chuyện gì vậy? Dao Dao không phải cậu nói là đã cài hai phút rồi sao?"
"Đúng vậy, nhưng cũng không thấy gì lạ cả, sao màn hình điện thoại lại tắt được chứ, chẳng lẽ trùng hợp đúng lúc hết pin ư?!"
Mấy người chúng tôi bị tình huống trước mắt làm cho ngây ra.
Vốn còn hy vọng có thể phát hiện ra được chút manh mối, sao điện thoại lại tắt màn hình được chứ?
Nhưng chúng tôi còn chưa đoán ra được là chuyện gì thì đột nhiên ngoài hành lang truyền đến rất nhiều tiếng động.
Giống như vô số căn phòng mở cửa ra cùng một lúc, tiếng kẽo kẹt vang lên thật dài.
Tuyệt đối đây không phải là trùng hợp.
Tôi vội phi đến cửa, cạch một tiếng, khoá cửa lại.
Mấy người họ vừa định hỏi tôi gì đó thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân không ngừng.
Hỗn loạn, nhưng âm thanh ấy ngày càng gần, tất cả đều hướng về phòng của chúng tôi.
Bây giờ tôi đã đoán được đại khái rồi, có lẽ là những học sinh đeo khẩu trang đen, bởi học sinh bình thường chắc chắn sẽ không dám đi lại lung tung lúc nửa đêm như vậy.
Rầm rầm rầm!
Cửa phòng bị một lực thật mạnh gõ vào, người bên ngoài dùng sức gõ từng cái một, thậm chí còn có cả tiếng cào.
Nghe thôi đã khiến người ra rợn người.
"Bên ngoài ầm ĩ như vậy!? Chúng ta phải làm sao đây?!"
Trương Lâm cuống cuồng lên, thậm chí còn cầm cả đèn trên bàn lên, bộ dáng như có thể liều mạng bất kỳ lúc nào.
"Mở cửa, mau mở cửa ra!"
"Sao mấy người vẫn không ra mở cửa?"
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói vừa chói tai vừa cứng nhắc, nhưng nghe lại vô cùng u ám, mang theo sự lạnh lẽo, trong đêm tối âm thanh ấy càng rõ ràng hơn.
Lúc này, bên cạnh cửa sổ cũng truyền đến tiếng động, Vu Sảng hét lớn:
"Mẹ nó, cửa sổ, cửa sổ kìa!"
Chúng tôi bị giọng Vu Sảng thu hút mà hình về phía bên giường, thứ mặt người thân nhện kia đến rồi, động tác của nó rất chậm rãi, nhưng lại hướng thẳng về phía chúng tôi.
Lúc này, Vu Sảng nhìn bốn chung quanh rồi nhảy vụt đến bên cạnh chiếc bàn.
Vu Sảng, cẩn thận!
Chỉ thấy cô ấy cầm lọ nước hoa mới mua lên, mở nắp rồi ném về phía con nhện đen xì.
Điều khiến người ta ngạc nhiên đó chính là nó bắt đầu tránh khỏi những chỗ bị dính nước hoa, còn khổ sở lắc chiếc chân khổng lồ kia.
Quái vật bị thương rồi, tiếng gõ cửa bên ngoài cũng dừng lại.
Quả nhiên cái thứ xấu xí này chính là đại boss, giống như con mắt ác độc trong [Chúa tể của những chiếc nhẫn] vậy.
Chẳng lâu sau, quái vật nhện không giằng co với chúng tôi nữa, nó bò đi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!