"Tiểu thư, bây giờ hơn nửa đêm rồi, cô còn quậy phá gì đó?"
Bà Từ xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ, mặc quần áo ngủ từ trong phòng đi ra. Bà vốn đang ngủ ngon giấc, nhưng lại bị tiếng ồn xuyên qua cánh cửa đánh thức, Tiêu Mạc Ngôn nổi trận lôi đình rống giận tra tấn lỗ tai bà thật khó chịu.
Tiêu Mạc Ngôn căn bản không để ý đến bà Từ, quay về hướng điện thoại điên cuồng hét lên:
"Phương Nhược Lâm, tôi không phải cho cô đi du lịch!"
Phương Nhược Lâm bên kia điện thoại bị làm ầm ĩ không hiểu ra sao, kinh ngạc hỏi:
"Du lịch gì, cô vậy là thế nào?"
Tiêu Mạc Ngôn nhớ đến giọng nói buồn nôn của Lam Thần trong điện thoại, thân thể tức giận run lên.
"Tôi dặn cô cái gì, Lam Thần, cô để ý cô ta cho tôi!"
"Cô ta tốt lắm a, thế nào?"
Phương Nhược Lâm kinh ngạc hỏi lại, Lam Thần thì thế nào? Cô ta với đạo diễn mới vừa uống một chút chống rét thì đã la hét phải về phòng nghỉ ngơi, không hiểu phiền gì đến Tiêu Mạc Ngôn? Chẳng lẽ cô ta lại không biết sống chết đi tìm Hạ Linh Doanh?
Quả nhiên là như vậy, giọng Tiêu Mạc Ngôn giận dữ truyền đến:
"Lam Thần thế nào? Cô ta lại có thể chạy đến phòng của người tôi yêu! Nghe giọng, không biết uống bao nhiêu nước tiểu ngựa rồi nữa!"
Phương Nhược Lâm nghe xong tức giận cười, nói:
"Người ta yêu ai tôi đâu có quản được, đây là quyền tự do, còn nữa, Tiêu tổng, cô bớt độc miệng đi, rượu mà gọi là nước tiểu ngựa? Vậy cô trước kia uống bao nhiêu nước tiểu ngựa rồi?"
Tiêu Mạc Ngôn không có tâm trạng nói đùa cùng cô.
"Được, cô không đi phải không? Tự tôi đi!"
"..."
Bà Từ bên cạnh đứng nghe hồi lâu cũng hiểu đại khái, đúng là Lam Thần trêu Hạ Hạ chọc giận tiểu thư, bà Từ lắc đầu, an ủi:
"Tiểu thư, cô đừng giận quá!"
Tiêu Mạc Ngôn cuồng nộ cúp điện thoại, không thèm nhìn bà Từ bên cạnh đang lo lắng, cô có thể không giận sao? Cô lần đầu tiên nói lời yêu với người khác, kết cục xảy ra thế này, biểu lộ tình cảm còn muốn tụ tập? Còn nữa, Lam Thần đã uống rượu muộn như thế còn vào phòng người ta làm gì? Cô trăm phần tin tưởng người yêu của mình, với tính tình của Hạ Linh Doanh tuyệt đối sẽ không để cho Lam Thần làm bậy, khẳng định là cô ta mượn rượu mới làm om sòm như vậy, vừa nghĩ đến người yêu của cô ở trong phòng cùng một người thần trí không rõ khiến Tiêu Mạc Ngôn không thoải mái, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Hạ Linh Doanh mà tuyên bố quyền sở hữu của mình. Tiêu Mạc Ngôn cố gắng trấn định bản thân, nghĩ nghĩ, xoay người lại cầm điện thoại gọi cho A Sâm:
"Này, A Sâm, tôi cần tìm Hạ Hạ bây giờ, cho anh thời gian nửa giờ chuẩn bị, nửa giờ sau, tôi muốn lập tức xuất phát."
"Vâng."
A Sâm bình tĩnh trả lời, cũng không hỏi nhiều:
"Cô muốn đi đâu?"
"Tôi đi tìm Hạ Hạ."
Bà Từ nghe xong sắc mặt trầm xuống:
"Cô đừng đùa? Bây giờ là mùa đông cô kéo thân thể tàn tạ này đi tìm cô ấy? Khỏi phải mơ tưởng!"
"Bà mặc kệ tôi!"
Tiêu Mạc Ngôn rất ít khi dùng từ ngữ ác liệt như thế với bà Từ, xem ra lần này rất tức giận.
Bà Từ không rõ, mở to hai mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!