Tô Thanh Ngư quay đầu nhìn cô ta: "Chuyện gì?"
Lạc Tử Huyên siết chặt nắm đấm trong tay áo đồng phục, cô ta chỉ vào Bạch Nguyên Hương và hỏi: "Cô ta cũng là quỷ dị đúng không? Tại sao tối qua cô ta lại bình an vô sự? Lạnh lùng đứng nhìn mọi chuyện?"
Tô Thanh Ngư nhún vai, đưa ra phán đoán của mình: "Bạch Nguyên Hương là quỷ dị, còn Tề Duyệt thì không, cô ta chỉ là một con người bị ô nhiễm nặng."
Theo nguyên tắc quỷ dị, quỷ dị sẽ không chủ động tấn công quỷ dị khác.
"Tối qua sao cậu không để Bạch Nguyên Hương cứu Tề Duyệt?"
Lạc Tử Huyên vừa thốt ra câu hỏi đã nhận ra cách mình nói có vẻ rất thánh mẫu.
Nhưng cô ta buộc phải hỏi.
Tô Thanh Ngư có thực lực sâu không lường được, còn có một quỷ dị bảo vệ bên mình.
Nếu Tô Thanh Ngư thờ ơ nhìn bạn cùng phòng gặp nguy hiểm, vậy thì khi Lạc Tử Huyên rơi vào hiểm cảnh, cô ta cũng không thể trông mong Tô Thanh Ngư ra tay giúp đỡ.
Nhận ra điều này, Lạc Tử Huyên rõ ràng cảm thấy hơi chán nản.
Tô Thanh Ngư trầm ngâm đáp: "Không phải tôi không muốn giúp Tề Duyệt, nhưng tôi sẽ không dễ dàng hy sinh vì người lạ. Làm vậy chỉ khiến những người thân thiết với mình bị đẩy vào vực sâu không đáy."
"Còn nữa…"
Tô Thanh Ngư dừng lại, nhìn Lạc Tử Huyên với nụ cười đầy ẩn ý: "Cậu có năng lực, cũng sẽ không cứu những người chẳng liên quan đúng không?"
"Nếu tôi có năng lực, tôi sẽ giúp những người cần được giúp…"
Lạc Tử Huyên cố dùng lý lẽ chính nghĩa để khiến Tô Thanh Ngư cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Tô Thanh Ngư chỉ nhún vai.
Cô đã đọc cuốn "Kinh Dị Giáng Lâm", trong đó miêu tả nữ chính Lạc Tử Huyên là một mỹ nhân lạnh lùng, thực lực mạnh mẽ, hoàn toàn không dính dáng gì đến kiểu "thánh mẫu".
Bây giờ nữ chính nói những lời này với cô, chẳng qua là muốn cô trở thành "người tốt".
Một "người tốt" sẵn sàng xông pha cứu người trong lúc nguy hiểm.
Rõ ràng Tô Thanh Ngư không bị mắc bẫy: "Thật cảm động, hy vọng tôi cũng có ngày được cậu giúp đỡ."
Lạc Tử Huyên cứng họng.
Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp cùng rời khỏi phòng, Bạch Nguyên Hương đi theo sau họ.
Khi đi ngang qua các phòng ký túc khác, cảnh tượng cũng đầy máu me.
Các nữ sinh bò trên sàn, cầm giẻ lau dọn dẹp vệ sinh.
Tối qua không chỉ phòng họ mà các phòng khác cũng có không ít người chết.
Khi đi ngang qua cửa phòng 101.
Bạch Nguyên Hương đột nhiên hành động một mình, cô ấy nhón gót, gõ cửa phòng của bà Đinh quản lý ký túc xá.
"Cốc cốc cốc—"
Tô Thanh Ngư hơi bất ngờ, không ngờ Bạch Nguyên Hương lại tự mình hành động.
Bà Đinh mở cửa, nhìn thấy Bạch Nguyên Hương, bà ta lạnh lùng hỏi: "Cô tìm tôi có việc gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!