"Được rồi, khoảng nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ cử cảnh sát đến bắt giữ tội phạm. Hai bạn ở yên tại chỗ, đừng rời đi nhé."
Điện thoại tắt.
Văn Tuyết Trà vừa định đập tay ăn mừng với Tô Thanh Ngư thì bàn tay giơ lên giữa chừng đột ngột dừng lại.
Cô ấy thấy mặt Tô Thanh Ngư tái mét.
"Chị Ngư, có chuyện gì vậy? Sao mặt chị xanh thế?"
Tô Thanh Ngư cắn môi dưới: "Ông lão này không phải tên sát nhân hoàn chỉnh. Nó cố tình chia tên sát nhân thành hai nửa, một nửa hợp nhất với ông lão này, nửa còn lại vẫn đang lang thang trong tòa nhà này. Dù là quy tắc hay lời cảnh sát đều đang nhắc nhở chúng ta, là chúng ta đã bỏ qua điểm này."
Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng Văn Tuyết Trà như thủy triều, khiến cô ấy cảm thấy toàn thân lạnh giá: "Trong quy tắc nói không được báo cảnh sát giả, vậy em có phải đã vi phạm quy tắc không?"
Tô Thanh Ngư lắc đầu: "Không tính. Chúng ta đã bắt được một nửa, không coi là báo cảnh sát giả. Nhưng trong quy tắc còn nói, cơ hội chỉ có một lần. Trong vòng nửa tiếng, tìm được nửa còn lại của tên sát nhân, chúng ta sẽ thắng!"
Văn Tuyết Trà vô cùng hối hận, cô cảm thấy do mình vừa rồi quá nóng vội mới dẫn đến tình huống căng thẳng này: "Chị Ngư, em xin lỗi..."
Tô Thanh Ngư giơ tay ngắt lời cô ấy: "Bây giờ không phải lúc đổ lỗi. Thời gian có hạn, chúng ta phải nghĩ ra nửa kia của tên sát nhân đang ở đâu."
Điểm này vốn đã được giấu rất kỹ, ngay cả Tô Thanh Ngư lúc đầu cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ mà chưa nghĩ thông suốt then chốt vấn đề.
Nó quá xảo quyệt.
Không báo cảnh sát thì cũng không có lời cảnh sát nhắc nhở cô.
Đây là phó bản 3 sao, không phải 5 sao.
Nếu là phó bản 5 sao, sau khi họ gọi cảnh sát, cảnh sát sẽ lập tức tới ngay.
Còn phó bản 3 sao này, họ vẫn còn nửa tiếng để khắc phục.
Tô Thanh Ngư nắm chặt tay trong tay áo, cô tập trung suy nghĩ cật lực.
Mấu chốt lúc này là: nửa biến mất kia của tên sát nhân rốt cuộc đang ở chỗ nào trong tòa nhà?
Nửa đầu quy tắc thứ mười hai của [[Hành lang vô tận]]
[[Hãy ghi nhớ từng người hàng xóm bạn đã gặp. Nếu thấy khuôn mặt lạ lập tức gọi bảo vệ. Nếu bảo vệ xác nhận đó là tội phạm đột nhập toà nhà, hãy gọi cảnh sát.]]
Tô Thanh Ngư lục lại trong trí nhớ tất cả cư dân đã gặp.
Cô quay sang hỏi bảo vệ: "Bác ơi, mấy ngày nay bác có thấy khuôn mặt lạ nào trong tòa nhà không?"
Bác mặt vuông lắc đầu, ông chỉ vào tên sát nhân đeo khẩu trang đen đang bị trói: "Người lạ duy nhất bác thấy chính là người này."
Tầng 7: người phụ nữ gầy gò, hành lang có đứa con trai đã chết của cô ta.
Tầng 6: Bà lão thích đeo làn đi chợ, bà ta có con trai làm ở lò mổ, ngày nào cũng mang thịt về.
Tầng 5 là một đôi tình nhân và em bé. Vì nữ sinh mắc nợ nên nhà trống trơn, nam sinh bỏ đi sau khi miêu tả nữ sinh là kẻ biến thái dùng máu nuôi con.
Tầng 4 là xác chết cháy. Tầng 3 là phú thương giàu có và cô con gái ốm yếu.
Tầng 2 là nhóm cụ già hát bài ca kể chuyện tên sát nhân và phú thương tầng 3.
Tầng 1 là hai tiệm tạp hóa, một thật một giả.
Tô Thanh Ngư lần lượt điểm lại tất cả những người đã gặp, ngoài các cư dân này còn có khách tới thăm, không ai là tên sát nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!