Chương 35: Hành lang vô tận (18)

Lý do thứ hai chính là mỗi lần có đồng đội chết, mức độ nguy hiểm của phó bản sẽ tăng lên.

Những vũng máu loang lổ trên hành lang tầng 7, bàn tay lạ kéo cổ tay Văn Tuyết Trà khi cô ấy đi xuống cầu thang đều là bằng chứng.

Trong lòng Tô Thanh Ngư tràn ngập bất an. Cô biết phó bản này đã trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Họ phải tìm đường thoát, nếu không sẽ chung số phận với Lý Lâm, trở thành vật hiến tế cho phó bản này.

Không chần chừ, Tô Thanh Ngư quay người bước vào lối thoát hiểm, men theo cầu thang đen kịt đi xuống.

Vì trải nghiệm trước đó, Văn Tuyết Trà phải tự trấn an bản thân mới dám bước vào cái lối đi tựa vực đen ấy.

Cô ấy hít thở sâu, lấy can đảm, dò dẫm từng bước, cẩn thận theo sát Tô Thanh Ngư để không bị lạc.

Xuống đến tầng 5, một luồng sáng chói chang chiếu thẳng vào mắt Tô Thanh Ngư.

Cô đưa tay che mắt, nheo mắt nhìn về phía trước.

Là người đàn ông ở phòng 505.

Anh ta lê chiếc chân phải tật nguyền tiến về phía lối thoát hiểm.

Thấy Tô Thanh Ngư, anh ta hoảng loạn tắt đèn pin, đặt ngón tay lên môi "suỵt" một tiếng, chắp tay cầu xin với ánh mắt đầy van nài.

Tô Thanh Ngư và Văn Tuyết Trà nhìn nhau, cả hai đều giữ im lặng.

Người đàn ông khập khiễng bước vào lối thoát hiểm, đóng chặt cửa phòng cháy, run rẩy nói với họ: "Hai cô đến đây làm gì? Tầng này có một người đàn bà điên, đừng để cô ta thấy các cô, không thì cô ta sẽ lấy máu các cô nuôi con quái vật nhỏ kia."

"Ý anh là người phụ nữ mặc váy đỏ bế đứa bé?"

Tô Thanh Ngư đến để đưa sữa cho cô ta mà.

Người đàn ông lùi lại sợ hãi: "Cô biết cô ta? Hay các cô là đồng bọn?!"

Tô Thanh Ngư mỉm cười: "Này anh bạn, đừng căng thẳng, tôi không phải đồng bọn của cô ấy. Kể cho tôi nghe anh đã gặp chuyện gì?"

Loại NPC này đương nhiên dùng để khám phá bí mật phó bản.

Người đàn ông dựa vào tường, thong thả kể: "Tôi là bạn của chủ nhà, được anh ấy mời đến chơi."

"Khoan đã, anh vào tòa nhà này bằng cách nào?"

Rõ ràng tòa nhà này có thể ra vào, nhưng Tô Thanh Ngư chưa tìm được lối đi đúng.

Người đàn ông què ngơ ngác: "Tôi đi theo nhân viên công ty quản lý vào, lúc đó đi qua một con đường rất tối, tôi không nhìn rõ xung quanh."

Tô Thanh Ngư trầm ngâm suy nghĩ: "Anh tiếp tục đi..."

Người đàn ông kể lại câu chuyện bi thảm của mình cho Tô Thanh Ngư.

"Khi tôi lên đến tầng 5, tôi gõ cửa nhà bạn mình. Là bạn tôi mở cửa, nhưng tôi còn chưa kịp chào thì đột nhiên cảm thấy một cơn đau dữ dội sau gáy. Tôi cảm thấy đầu tôi như bị vật gì đập mạnh rồi cả người mất đi ý thức. Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình bị trói trong một căn phòng lạ. Người phụ nữ mặc váy đỏ đó ôm một đứa bé già nua, toàn thân đứa bé đều là máu.

Tôi nhận ra người phụ nữ này, đó là bạn gái của bạn tôi."

"Tôi cầu xin cô ta thả tôi ra, nhưng cô ta trông rất kỳ lạ, đôi mắt vô hồn, hoàn toàn không giống người bình thường. Ngay cả bạn tôi cũng đứng bên cạnh người phụ nữ quái dị đó, thờ ơ nhìn tôi. Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy mình như một con cừu non đợi bị giết mổ, trong lòng tuyệt vọng vô cùng. Người phụ nữ đó cầm một con dao sắc lẹm, tay bưng nửa bát máu tiến lại gần.

Tôi biết mình đã bị bạn lừa, khó mà thoát được."

"Người phụ nữ đó nói với tôi rằng cô ta bị mắc kẹt trong tòa nhà này không thể ra ngoài, không thức ăn nước uống, đứa con của cô ta rất tội nghiệp nên cần máu của tôi để nuôi nó. Biết mình đã không còn đường thoát, tôi giả vờ hợp tác. Con đàn bà điên đó rạch vào đùi tôi, lấy máu tươi để nuôi đứa quái thai trong lòng nó! Tôi nghiến răng chịu đựng, khi xong việc, người phụ nữ đặt bát xuống, bế con ra ngoài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!