Chương 34: Hành lang vô tận (17)

Tô Thanh Ngư nửa đùa nửa thật để xoa dịu không khí: "Cậu bé đó đã được tôi siêu độ rồi."

Nào ngờ mặt Văn Tuyết Trà kinh hãi: "Siêu độ kiểu gì? Siêu độ bằng vật lý à?"

"Nghĩ gì thế? Trông tôi bạo lực vậy sao?"

Tô Thanh Ngư đỡ trán: "Tôi giúp cậu bé hoàn thành chấp niệm trong lòng, nhận được manh mối rằng đội công nhân có thể có cách thông quan phó bản."

Lời nói này nửa thật nửa giả, Tô Thanh Ngư giấu đi chuyện cậu bé đưa cô hạt óc chó.

Văn Tuyết Trà vẫn đang ám ảnh việc thấy Lý Lâm dưới tầng hầm, dù sao cũng là đồng đội lâu ngày.

Người cùng cảnh ngộ, thấy nhau ắt thương.

Cô ấy thở dài: "Chị Ngư, chị nghĩ anh Lý đã thoát phó bản thành công hay là đã... Haizz... Phó bản trước có nhiều cách thông quan, phó bản này liệu có nhiều lối thoát không?"

"Kẻ sống còn lo chưa xong, cậu ta đã đi rồi, sống chết với chúng ta cũng chẳng còn ý nghĩa."

Tô Thanh Ngư vỗ vai Văn Tuyết Trà: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục xuống lầu."

Tầng 5, bảo vệ điển trai lại xuất hiện trên hành lang.

Chiếc khẩu trang đen che nửa khuôn mặt, bên trong đồng phục dường như đã đổi thành chiếc áo len xám.

Anh ta vẫy tay với Tô Thanh Ngư, Tô Thanh Ngư giả vờ không thấy, nắm tay Văn Tuyết Trà nhanh chóng đi xuống tầng 4.

Nhưng tên bảo vệ điển trai kia vẫn kiên trì đuổi theo họ.

Tầng 4, một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục bảo vệ đen, tay cầm bộ đàm, đang dùng tua vít sửa điện thoại.

Nhìn thấy bộ đàm, đồng tử Tô Thanh Ngư co rút lại, lập tức kêu cứu với người phụ nữ trung niên ấy: "Chị bảo vệ, có kẻ lạ đang đuổi theo em, xin chị giúp đuổi anh ta đi với!"

Chị bảo vệ giật phăng chiếc khẩu trang của "bảo vệ điển trai", bên dưới là một khuôn mặt già nua.

Nửa mặt trẻ trung căng mịn, nửa mặt nhăn nheo như cụ già.

"Hóa ra là một ông lão!"

Văn Tuyết Trà tan vỡ mộng tưởng về "bảo vệ" điển trai hào hoa: "Chị bảo vệ, anh ta là kẻ lừa đảo, dám mạo danh các chị! Đánh chết anh ta đi!"

Đàn bà lật mặt còn nhanh hơn lật  sách.

Chị bảo vệ gầm lên giận dữ, bà vung nắm đấm đập mạnh vào cằm ông lão: "Trả lại đồng phục cho tao! Cút xuống tầng một ngay! Đừng có loanh quanh khắp các tầng nữa! Nếu tao còn thấy mày lần nữa, tao sẽ đập nát hàm răng giả của mày!"

Ông lão không giật lại được khẩu trang, cởi phăng chiếc áo đồng phục ném xuống đất, hai tay che lấy nửa dưới khuôn mặt, chui tót vào lối thoát hiểm phía tây.

"Thật là!"

Chị bảo vệ nhặt chiếc áo đồng phục lên, phủi bụi: "Mấy cư dân này chẳng để người ta yên ổn chút nào."

Chiếc hộp nhựa đen trong túi áo lộ ra thứ mà ông lão dùng giả làm bộ đàm để đánh lừa họ.

"Chị bảo vệ, cho em hỏi cái điện thoại này sửa xong chưa ạ?"

Người phụ nữ cất tua vít vào túi đồ nghề: "Sửa xong rồi, em cần gọi à?"

"Tạm thời không cần ạ."

Tô Thanh Ngư nhìn thẳng vào bà: "Chị cho em hỏi, làm thế nào để chúng em ra khỏi tòa nhà này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!