Quỷ dị không có tình cảm, chúng sinh ra từ nguồn ô nhiễm, hội tụ toàn bộ u ám và méo mó, sự tồn tại duy nhất chính là để phá hoại và hủy diệt.
Tô Thanh Ngư nên kiên định với nhận thức này.
Nhưng khoảng cách giữa các quỷ dị lại quá lớn, khiến lòng cô sinh ra dao động.
Ngoài những quỷ dị bị phó bản khống chế với hành vi khuôn mẫu, chắc chắn còn có dạng quỷ dị như Song Hỷ và Vô Tâm, quỷ dị ký kết khế ước với con người.
Vô Tâm thông minh hơn Song Hỷ, biết trực tiếp biểu đạt cơn đói và chủ động kiếm thức ăn.
Thậm chí anh ta còn biết phàn nàn với Tô Thanh Ngư.
Bề ngoài có vẻ thân thiện, vô hại, có thể giao tiếp.
Nhưng thực chất chúng là tồn tại cực kỳ nguy hiểm, tựa thanh kiếm hai lưỡi, một bên chĩa ra ngoài thì bên kia cũng nhắm vào người cầm kiếm.
Cuốn tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm" từng đề cập, quỷ dị ký khế ước với con người là để có được tất cả những thứ chúng cần như máu thịt, tiền âm phủ...
Không thể nói là trung thành cả.
Trong quá trình khế ước dài đằng đẵng, quỷ dị tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm với con người. Ngược lại, chỉ có những kẻ ngốc nghếch mới dám đem lòng yêu quỷ dị.
Khi một số quỷ dị cấp cao nhận ra việc giả vờ có cảm xúc giúp chúng vắt kiệt được nhiều lợi ích hơn từ chủ nhân, chúng bắt đầu trở nên "đa sầu đa cảm".
Nếu mù quáng tin vào thứ tình cảm giả tạo ấy, con người sẽ bị quỷ dị phản phệ.
Trong tiểu thuyết từng kể về một mảnh đời, nói về một gã đàn ông sau khi ký khế ước với Quỷ Tân Nương, vì được Quỷ Tân Nương cứu mạng vài lần mà gã ta đem lòng yêu Quỷ Tân Nương.
Khi biết được lúc sinh thời, Quỷ Tân Nương bị đinh xuyên tim, gã không chỉ không sợ hãi mà còn thương xót, thề nguyện suốt đời đối tốt với nàng.
Dần dà, dù không cần sử dụng năng lực của Quỷ Tân Nương, gã vẫn thường xuyên dùng máu thịt mình nuôi dưỡng Quỷ Tân Nương.
Gã đeo nhẫn cho Quỷ Tân Nương, khoác khăn che mặt, đêm đêm ôm xác lạnh ngắt của Quỷ Tân Nương vào lòng mà ngủ.
Đến khi gã bị Quỷ Tân Nương xé xác ăn thịt từng miếng từng miếng, gã vẫn chìm đắm trong thế giới tình yêu.
Còn Quỷ Tân Nương sau khi chủ nhân chết, liếm mép sạch sẽ ống xương đùi của gã, quay về phó bản chờ đợi chủ nhân mới dẫn nàng rời đi.
Con người dễ dàng rung động trước những quỷ dị như Song Hỷ, Vô Tâm hay Quỷ Tân Nương
- những kẻ còn giữ dáng vẻ gần với nhân loại. Nhưng bản chất của chúng chẳng khác gì quỷ dị mười hai tay chân hay tám cái đầu kia.
Tô Thanh Ngư xoa nhẹ thái dương, trải túi ngủ ra tìm vị trí thoải mái tựa lưng, thả lỏng cơ thể.
Vô Tâm uống cạn bát canh xương cừu, có lẽ thấy chưa đủ no, anh ấy bước thẳng đến gõ cửa phòng 604.
Bà lão mở cửa, tưởng là Tô Thanh Ngư nên đang định dụ cô vào nhà, nào ngờ thấy Vô Tâm đang cầm bát không.
"Thêm một bát nữa."
Vô Tâm còn lắc nhẹ chiếc bát rỗng.
Tô Thanh Ngư nhìn Vô Tâm từ phía sau, áo quần tả tơi, chiếc vương miện bạc buộc tóc cũng đã oxy hóa đen xì, tay cầm bát không trông chẳng khác gì kẻ ăn mày.
Bà lão hoàn toàn phớt lờ Vô Tâm, giật lấy bát từ tay anh rồi định đóng cửa.
Vô Tâm đẩy bà ta ra, xông thẳng vào nhà bà ta.
"Vô Tâm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!