Chương 32: Hành lang vô tận (15)

Tô Thanh Ngư tránh xa vũng máu, tiếp tục gõ cửa phòng 701.

Người phụ nữ tiều tụy mở cửa, kẹp nửa cái đầu vào khe cửa, thấy Tô Thanh Ngư liền tròn mắt kinh ngạc: "Sao cô vẫn chưa đi?"

"Tôi đến tìm chị."

Người phụ nữ hoang mang nhìn ra phía sau lưng Tô Thanh Ngư, hốt hoảng thốt lên: "Không đúng! Hai người bạn của cô kia đâu rồi? Lúc nãy cô đến còn có một nam một nữ đi theo, sao giờ chỉ còn một mình cô?"

Tô Thanh Ngư bình thản đáp: "Bạn tôi có chút việc, không theo lên đây được."

Người phụ nữ kia lập tức cuống quýt: "Vậy cô đi ngay đi! Không được ở lại đây! Chỗ này nguy hiểm lắm, hắn ta sẽ phát hiện ra cô bất cứ lúc nào! Đừng lên tầng 7 một mình, không thì khi bị hắn phát hiện, cô sẽ không thoát nổi đâu!"

Hắn là ai vậy? Tô Thanh Ngư thầm nghi hoặc, nhưng cô cần phải nắm bắt thời gian, không thể hỏi nhiều được nữa.

Thấy người phụ nữ định đóng cửa, Tô Thanh Ngư nhanh tay kẹp chai nước khoáng vào khe cửa, nở nụ cười nhẹ: "Chị ơi, đừng vội đóng cửa. Con trai chị bảo rằng chị chơi trốn tìm cùng cháu, bảo cháu đếm đến 1000 rồi đi trốn. Cháu đã đếm từ 1 đến 1000 rồi, giờ đang chờ chị đi tìm đấy. Cháu trốn ở chỗ rất dễ tìm, mong chị có thể đón cháu về nhà."

Người phụ nữ nghe xong, tay đang đóng cửa bỗng khựng lại. Cô ta bịt miệng, hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, rơi xuống từ chiếc cằm nhọn hoắt.

Những giọt nước mắt ấy chính là trái tim tan vỡ của một người mẹ.

"Sao cô biết tôi và con trai chơi trốn tìm?"

Người phụ nữ vội lau nước mắt, cố che giấu sự xúc động.

Tô Thanh Ngư nhìn thấy một cánh tay của người phụ nữ quấn đầy băng gạc, cánh tay kia lỗ chỗ những vết lõm như bị dao cắt mất từng mảng thịt.

Những vết thương cũ đã khô lại, để lại sẹo lõm màu đen.

Những vết mới vẫn còn rỉ máu, vết thương cũ chồng vết thương mới, cũng chẳng trách người phụ nữ này tiều tụy, mặt mày xanh xao.

"Là con trai chị nói với tôi, cháu đang đợi chị đón về."

Người phụ nữ nghe xong, nước mắt như vỡ đê, bàn tay cô ta run rẩy: "Đứa con tội nghiệp của tôi không được yên nghỉ. Cô gái, cô đi nhanh đi, đừng ở lại tầng này lâu quá. Hãy buộc một đầu sợi dây đỏ này vào cổ tay con trai tôi, đầu còn lại ném lên tầng trên, nói với nó rằng mẹ sẽ đón nó về nhà."

Sợi chỉ đỏ được nhét vào lòng bàn tay, sau khi mặt trời đã lặn xuống núi, Tô Thanh Ngư nhanh chóng xác định phương hướng, đi vào lối thoát hiểm đi xuống mà không đợi Văn Tuyết Trà.

Ở lại tầng 7 một mình quá nguy hiểm, cô quyết định qua đêm ở tầng 6.

Trên đường xuống, cô buộc một sợi dây chun hồng vào tay nắm cửa thoát hiểm chính xác, nếu Văn Tuyết Trà nhìn thấy, nó sẽ chỉ đường cho cô ấy.

Ở góc cầu thang, cậu bé mũ vàng đang dùng đầu đập vào tường, mỗi lần đập lại đếm một con số.

"650, 649..."

Như một cái xác không hồn, đếm một cách máy móc.

Tô Thanh Ngư đến phía sau cậu bé mũ vàng, cậu bé cũng không quay đầu, chỉ lạnh lùng nói: "Chị gái, sao chỉ có một mình chị vậy?"

Khác với hai lần trước, lần này cậu bé mũ vàng lại không hỏi ngay về chuyện của mẹ mình.

Phó bản bắt đầu biến đổi theo ảnh hưởng số lượng người tham gia.

Tô Thanh Ngư cảm thấy sau khi xử lý xong chuyện của cậu bé, cô cần phải đi tìm Văn Tuyết Trà.

Không trả lời câu hỏi của cậu bé mũ vàng, Tô Thanh Ngư rút từ trong người ra hộp thịt bàn tay.

"Bạn nhỏ, muốn ăn vặt không?"

Ngửi thấy mùi, cậu bé quay đầu 180 độ. Trán cậu đã lõm vào do va đập, thấy hộp đồ ăn cậu bé liền vỗ tay vui mừng: "Chị gái, cái này cho em hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!