Chương 28: Hành lang vô tận (11)

Nói xong, người phụ nữ đóng sập cửa một tiếng "rầm".

Tô Thanh Ngư bẽn lẽn xoa xoa mũi.

Men xuống lối thoát hiểm, cậu bé mũ vàng vẫn ngồi khóc ở góc cầu thang.

Lý Lâm và Văn Tuyết Trà đều giả vờ không thấy, nhanh chóng đi xuống tầng sáu.

Chỉ có Tô Thanh Ngư dừng bước.

Cô cần tìm ra quy tắc thông quan, nếu không, dù leo bao nhiêu vòng cầu thang cũng vô ích.

Cậu bé quay đầu lại, nước mắt nhòe cả mặt, cậu dùng mu bàn tay bẩn thỉu lau vội: "Chị gái, chị vừa lên tầng tìm mẹ em rồi à?"

Tô Thanh Ngư đáp: "Mẹ em đang ở nhà, em có thể tự về nhà."

Cậu bé đội mũ vàng bỗng kích động, cậu ngồi bệt xuống đất, hai tay đập mạnh xuống sàn: "Em là trẻ con, mẹ không đón em, em làm sao về được? Mẹ chắc chắn không cần em rồi, em biết mà! Bà ấy sớm muốn bỏ rơi em, đi theo mấy ông chú kỳ quặc kia! Nói là chơi trốn tìm với em, kỳ thực là muốn vứt bỏ em!"

Tô Thanh Ngư khẽ chớp mắt: "Ông chú kỳ quặc? Là ai vậy?"

"Dạo trước, một đám chú kỳ quặc chui từ cửa sổ vào nhà em, họ cướp mất mẹ em, đóng sập cửa phòng ngủ chơi trò gì đó với mẹ. Em không chịu, mẹ liền bảo em chơi trốn tìm, bắt em trốn đi đếm đến 1000. Em đếm mãi đếm hoài, mẹ chẳng bao giờ tìm em cả... Hu hu hu... mẹ chắc chắn không cần em rồi..."

Giọng trẻ thơ non nớt, chất chứa oán khí nặng nề.

Nhãn cầu cậu bé mũ vàng bắt đầu lồi ra phồng lên như muốn bật khỏi hốc mắt.

Tô Thanh Ngư nhớ lại vẻ tiều tụy già nua của người phụ nữ nãy, lập tức dịu dàng an ủi: "Mẹ rất yêu em, bà ấy sẽ tìm thấy em thôi. Nếu chị gặp lại mẹ em, sẽ nhắn với bà ấy rằng em mong mẹ đến đón em về nhà."

Cậu bé mũ vàng nghe xong, nghiêng đầu bán tín bán nghi: "Thật không ạ?"

"Chị nhất định sẽ chuyển lời."

Lúc này cậu bé mũ vàng mới nín khóc, mỉm cười: "Chị gái tốt quá, khác hẳn mấy người em từng gặp, để em thưởng cho chị một bí mật nhé. Rất nhiều người bị kẹt ở đây, chỉ những ai đội mũ vàng mới biết đường ra."

Đội công nhân đội mũ bảo hộ màu vàng.

Tô Thanh Ngư khẽ nhíu mày: "Nhưng những người đội mũ vàng đó rất ít nói."

Ánh mắt cậu bé bỗng trở nên âm u, lấp lánh ánh sáng quỷ dị: "Chị quên rồi sao? Chú ấy cũng có một chiếc mũ vàng, nhưng trước khi về nhà sẽ cởi ra thôi."

Lời này khiến Tô Thanh Ngư bừng tỉnh.

Trong phó bản [Ngôi nhà ngọt ngào], bố từng nhắc đến việc ông làm việc tại dự án Dương Quang Uyển thuộc Công ty Bất động sản Sao Mai.

Việc điều chuyển nhân lực giữa các dự án trong công ty là chuyện hết sức bình thường.

Mảnh giấy của mẹ:

[Mẹ ở nhà toàn thời gian, con sẽ không gặp mẹ bên ngoài. Bố sẽ ra ngoài đi làm, nếu con lạc đường gặp bố, có thể hỏi ông ấy đường. Hãy phân biệt, ai là bố của con.]

Hóa ra manh mối thông quan đã được đưa cho Tô Thanh Ngư ngay từ đầu.

Giờ đây, cô cần tìm bố.

Trong lúc Tô Thanh Ngư tính toán, Văn Tuyết Trà đã trò chuyện với bà lão tầng 6 được vài lượt.

Văn Tuyết Trà không nhịn được tò mò: "Bà ơi, sao ngày nào bà cũng xuống tầng một vậy?"

Bà lão vẫn xách chiếc giỏ, nhưng lần này, trong giỏ bà ta đựng đầy thịt cừu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!