"Cậu có thể chọn tin, cũng có thể chọn không tin."
Tô Thanh Ngư chưa bao giờ định thuyết phục ai nghe theo mình.
Lý Lâm tham sống sợ chết, anh ta rất muốn nói, để Tô Thanh Ngư vào cầu thang trước, thử là biết thật giả.
Nhưng trong lòng anh ta cũng hiểu, bản thân không thể bộc lộ ý nghĩ ích kỷ đó ngay từ đầu.
Hiện tại họ là con thuyền cùng hội, xung đột chẳng có lợi cho ai.
Tô Thanh Ngư thấy sắc mặt biến ảo của Lý Lâm liền biết trong lòng anh ta đang nghĩ kế xấu.
Phó bản nhiều người khó hơn phó bản đơn, điểm khó nhất chính là đồng đội không đáng tin.
Người thử thách phó bản, vừa phải phòng quỷ dị hãm hại, còn phải đề phòng đồng đội đâm sau lưng mình.
Tính cách Văn Tuyết Trà thẳng thắn hơn Lý Lâm nhiều, cô không để ý vẻ kỳ quái của anh ta, phàn nàn: "Thế giới quy tắc kỳ lạ này xảo quyệt lắm, thường xuyên đánh lừa chúng ta, thận trọng hơn là đúng. Tôi cũng nghĩ ứng dụng la bàn là cái bẫy, vì lúc mới mở ứng dụng, mấy vòng xoay đó rất kỳ quặc."
Dù Văn Tuyết Trà ủng hộ phán đoán của Tô Thanh Ngư, nhưng cô không dám xuống lối thoát hiểm đầu tiên.
Tô Thanh Ngư bước vào lối thoát hiểm.
"Ái chà, đợi tôi với."
Phía sau vang lên giọng Lý Lâm.
Quy tắc thứ ba.
[Phía trên lối thoát hiểm có biển báo màu xanh, lối đi chỉ xuống dưới, không được lên trên.]
Tô Thanh Ngư bước từng bước xuống cầu thang dốc, mắt không liếc ngang.
Vô Tâm đi song song cùng cô.
Ở góc cầu thang có một cậu bé đang ngồi khóc thút thít.
Cậu bé đó đội mũ vàng, nhìn bóng lưng rất giống em trai trong phó bản [Ngôi nhà ngọt ngào]!
"Hu hu hu, mèo đen của em biến mất rồi. Chị gái ơi, chị có thể lên tầng tìm mèo giúp em không?"
Quy tắc thứ tư.
[Hàng xóm của bạn khá thân thiện, họ sẽ bắt chuyện với bạn, bạn có thể trò chuyện với họ nhưng tuyệt đối không nhận lời mời của họ, càng không được đến nhà họ làm khách.]
Tô Thanh Ngư cự tuyệt dứt khoát: "Không được đâu em trai nhỏ, chị còn có việc khác, không thể giúp em."
Cậu bé mũ vàng quay đầu lại, là khuôn mặt xa lạ.
Khuôn mặt bình thường, chỉ là ngồi xổm trong lối cầu thang trông rất quái dị.
Cậu bé mũ vàng bẻ ngón tay: "Vậy anh trai, anh có thể về nhà tìm mẹ giúp em không? Mẹ em ở phòng 701."
Lý Lâm nghe thấy hai chữ "anh trai", lập tức chỉ vào Vô Tâm: "Anh không có thời gian, em hỏi anh trai kia đi."
Mục tiêu của quỷ dị rất rõ ràng, chính là người thử thách sống.
Trong mắt nó, Vô Tâm chỉ là vai phụ không liên quan.
Vì vậy cậu bé mũ vàng gãi cổ: "Anh trai, anh đang chỉ đâu vậy? Em hỏi anh mà?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!