Tô Thanh Ngư nhìn theo hướng Vương Mai chạy về phía thang máy.
Bây giờ vẫn chưa đến mười hai giờ đêm.
Còn ba phút nữa mới đến mười hai giờ, vẫn thuộc ngày thứ ba.
Người giao hàng đứng ở cửa, chậm chạp không rời đi, anh ta nghiêng đầu hỏi: "Cô không đi sao? Hay định ở lại? Tôi đã giao hàng nhiều năm rồi. Tôi gặp qua rất nhiều nhân viên bán hàng, cô là người bình tĩnh nhất. Công việc này rất hợp với cô."
"Tôi sẽ rời đi."
Tô Thanh Ngư đẩy xe hàng vào cửa hàng quần áo rồi phân loại và treo tất cả quần áo lên đúng chỗ.
Cửa phòng thử đồ đang mở, từ trong bóng tối truyền ra âm thanh yếu ớt. Tô Thanh Ngư lắng tai nghe kỹ, đó là tiếng bước chân nhỏ nhẹ và tiếng sột soạt.
"Con trai, con trai, con đâu rồi? Sao mẹ không thấy con?"
Từ phòng thử đồ bất ngờ vang lên giọng nói lo lắng của Vương Mai, bà ta dường như bị lạc, không ngừng gọi điện thoại.
Tô Thanh Ngư dọn dẹp cửa hàng quần áo xong xuôi, khoác áo mưa đen lên người, nhìn đồng hồ, canh đúng thời điểm bước ra khỏi cửa hàng.
Khi cô rời khỏi cửa hàng, nghe thấy người giao hàng nói với vẻ thất vọng: "Xem ra cửa hàng này lại phải tuyển nhân viên bán hàng mới rồi."
Người giao hàng kéo xe đi về hướng hoàn toàn ngược lại.
Tô Thanh Ngư nằm sấp trên hành lang, quan sát toàn cảnh trung tâm thương mại.
Bên trong trung tâm thương mại lớn, ánh đèn mờ ảo, tĩnh lặng như chết, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng gió từ lỗ thông điều hòa vang vọng trong không gian trống trải.
Cửa hàng bên cạnh là một tiệm bán đồ liệm, dường như đã đóng cửa từ lâu, trên kệ hàng là những bộ đồ liệm được xếp ngay ngắn, phủ một lớp bụi mỏng.
Gần chỗ cửa kính của tiệm đồ liệm đặt vài chục ma
-nơ
-canh không mặc quần áo.
Tất cả ma
-nơ
-canh đều có ngũ quan đầy đủ trên khuôn mặt.
Không hề có ông chủ nào cả.
Tô Thanh Ngư nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thang cuốn đi xuống trống rỗng, những chiếc xe đẩy mua sắm chồng chất trên thang cuốn đã ngừng hoạt động.
Dưới chân thang cuốn, bà nội ngồi trên xe lăn vẫy tay với cô.
Bà nội giơ cánh tay gầy guộc như cành khô, ngay phía trên bà, đèn đỏ trên camera lóe sáng.
Điều thứ mười hai[Cửa hàng quần áo Bách Y Bách Thuận].
[Nếu sau ba ngày bà không đến đón cháu, (cháu phải tự rời khỏi cửa hàng quần áo, không được lên xe của bất kỳ ai), cháu có thể đợi ở cửa hàng quần áo hoặc gọi điện cho bà. Nếu trong ba ngày, cháu thấy bà bên ngoài cửa hàng quần áo, lập tức ra ngoài chào hỏi bà. (Cháu sẽ không thấy bà.)]
Những lời trong dấu ngoặc là đáng tin cậy.
Thực chất bà nội sẽ không xuất hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!