"Mở cửa cái gì, chưa tới giờ làm mà?"
Tô Thanh Ngư nhanh chóng tiến đến ma
-nơ
-canh vừa mở cửa, đá mạnh một cước vào đầu, cái đầu nhựa văng ra xa.
Nhân viên giao đồ đang định vào, Tô Thanh Ngư "rầm" đóng sập cửa kính, cánh cửa đập thẳng vào mũi anh ta khiến anh ta đau đớn hét lên, lùi lại mấy bước.
"Xin lỗi hai vị, hiện đang là giờ nghỉ trưa, cửa hàng chưa mở cửa. Khách hàng là thượng đế, tôi sẽ phục vụ mỗi vị khách chu đáo. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải trong giờ làm việc."
Làm nhân viên trong phó bản này đã đủ uất ức rồi, Tô Thanh Ngư tuyệt đối không cho phép thời gian nghỉ ngơi của mình bị bất kì ai quấy rầy.
Nửa đầu điều thứ năm quy tắc [Cửa Hàng Quần Áo Bách Y Bách Thuận] .
[Mỗi sáng cần thay quần áo mới cho ma
-nơ
-canh, ma
-nơ
-canh không có mặt. (Có mặt không phải ma
-nơ
-canh mà là khách hàng.)]
Đá bay cái đầu giả đi thì sẽ không có chuyện mọc mặt.
Cái đầu nhựa ngoài cửa đang nhìn Tô Thanh Ngư với ánh mắt oán hận.
Cô làm lơ.
Đặt phần thân ma
-nơ
-canh ngã xuống về vị trí cũ.
Dù sao ma
-nơ
-canh chỉ để trưng bày quần áo, có đầu hay không không quan trọng.
Đây là cửa hàng quần áo, không phải cửa hàng tóc giả.
Nhân viên giao đồ ngồi lom khom trước cửa, hốt hoảng phát hiện trong hốc mắt mọc đầy nấm, bề mặt nấm trơn nhầy, khi ngón tay chạm vào cảm thấy lạnh buốt.
Anh ta cố gắng móc nấm ra nhưng phát hiện chúng đã bám rễ sâu, không thể dễ dàng rụng.
Cảnh tượng này khiến Vương Mai vừa tỉnh giấc nổi da gà.
Tô Thanh Ngư trở lại quầy, nhìn đồng hồ điện thoại, còn 20 phút nữa mới tới giờ làm.
Nhắm mắt, tiếp tục ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!