Chương 171: Cửa Hàng Quần Áo Bách Y Bách Thuận (14)

"Ở phó bản Làng Công Dương, cô vô tình bỏ rơi tôi, tôi chẳng bao giờ quên được khuôn mặt xinh đẹp này của cô."

Ánh mắt Thẩm Tư Niên lạnh lùng như lưỡi dao cứa lên mặt Tô Thanh Ngư.  

Nếu ánh mắt có thể giết người, Thẩm Tư Niên đã xé xác cô ngàn lần.  

"Ai chà, hóa ra anh muốn tôi cứu anh sao?"

Tô Thanh Ngư nghiêng đầu cười khẩy: "Sao phải làm bộ như kẻ bị phụ tình? Muốn tôi giúp thì anh có thể nói thẳng ra. Anh không nói, làm sao tôi biết được?"  

Dĩ nhiên, dù anh ta có nói, cô cũng sẽ mặc kệ.  

Nhưng dùng lời lẽ đè bẹp thái độ ngạo mạn của anh ta khiến Tô Thanh Ngư vô cùng thoải mái.  

Thẩm Tư Niên nghiến răng: "Sông có khúc người có lúc, chẳng phải giờ cô rơi vào tay tôi rồi sao?"  

Cô không ngờ, vì lo lắng cho Vương Mai, anh ta sẵn sàng xông vào phó bản.  

Làm nhân viên giao đồ, đem thức ăn tới cho họ. 

Đây là mối nguy tiềm ẩn với Tô Thanh Ngư.  

"Phải, anh cũng biết sông có khúc người có lúc mà."

Tô Thanh Ngư nhắc anh ta đừng làm quá.  

Còn trong lòng Thẩm Tư Niên chỉ nghĩ, nếu cô chết trong phó bản này thì anh ta coi như thỏa mãn.  

Vương Mai nhìn thấy Thẩm Tư Niên, đôi mắt sáng rực, bà ta vội vã bước ra khỏi quầy hàng, hạnh phúc tràn ngập.  

"Con trai, sao con lại tới đây?"

Bà ta vội vàng bước ra từ quầy, thậm chí định chạy ra ngoài cửa hàng chào hỏi Thẩm Tư Niên: "Mẹ chỉ đi chợ mua rau thôi, không ngờ lại tới chỗ này. Con đến đón mẹ về à?"  

"Khoan đã mẹ, mẹ không được ra ngoài."

Ánh mắt Thẩm Tư Niên tối sầm.  

Vương Mai không thể ra, anh ta không thể vào.  

Một người trong cửa hàng, một người ngoài cửa.  

Thời gian giao đồ có hạn.  

Thẩm Tư Niên nhìn Tô Thanh Ngư đầy cảnh giác rồi thì thầm vài câu vào tai Vương Mai.  

Biểu cảm Vương Mai biến đổi khó lường, chân mày bà ta cau càng lúc càng sâu, đôi lúc liếc nhìn Tô Thanh Ngư, cuối cùng thở dài nắm tay Thẩm Tư Niên tâm sự nỗi sợ.  

"Mẹ sợ không thể rời khỏi nơi quỷ quái này. Đây là thứ nhân viên giao đồ trước đưa, hình như có tác dụng đặc biệt, con cầm lấy."

Vương Mai đưa năm đồng âm phủ nhận được trước đó cho Thẩm Tư Niên.  

Bà ta quen dành mọi thứ tốt đẹp cho con trai.  

Thẩm Tư Niên nhìn năm đồng nhàu nát, mắt cay cay, anh ta đẩy lại, gọi khẽ "Mẹ" rồi dặn dò vài câu: "Mẹ giữ lấy cái này, bên ngoài đang mưa, sau khi rời khỏi đây..."  

Tô Thanh Ngư chỉ nghe loáng thoáng mấy từ "mưa", "áo mưa".  

Thời gian giao đồ đã kết thúc.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!