Chương 15: Ngôi nhà ngọt ngào (13)

"Đừng ăn mấy thứ bẩn thỉu đó, coi chừng đau bụng đấy."

Giờ Tô Thanh Ngư có thể hiểu, tại sao Song Hỷ lại phản ứng dữ dội khi thấy cô ăn sushi.

Song Hỷ mở cái miệng đen ngòm ra, chỉ tay vào: "Tôi đói."

Tô Thanh Ngư mở máy tính bảng, mở ứng dụng mua sắm "Minh Bảo", tìm đến mục ẩm thực quỷ dị, nhấp vào, bên trong là các món ăn đẫm máu làm từ chân tay rời rạc.

"Nè, cô muốn ăn gì? Tôi đãi."

Song Hỷ nhìn đồ ăn trong máy tính bảng chảy nước miếng, cô ấy giơ ngón tay trắng bệch ra, dùng móng tay sắc nhọn chọn vài món.

Thậm chí Tô Thanh Ngư không xem kỹ cô ấy chọn gì, trực tiếp đặt mua.

Thức ăn hiện ra cùng làn khói trắng, mùi máu tanh nồng khiến Tô Thanh Ngư khó thở.

Tô Thanh Ngư rời khỏi phòng ngủ, để Song Hỷ ở trong đó ăn uống yên tĩnh.

Em trai đã không chơi bóng nữa, cậu bé đứng trên chiếc ghế nhỏ, thò đầu ra ngoài cửa sổ.

"Rầm!"

Bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng rơi mạnh.

Mẹ bưng chiếc nồi sắt lớn ra, đặt nồi lên bếp từ, bên trong sôi sùng sục thứ nước canh trắng đỏ.

"Con yêu, ngày kia là thi rồi. Mẹ đặc biệt nấu canh cho con, bồi bổ cơ thể. Con nhất định phải ăn nhé, không mẹ sẽ giận đấy."

Tô Thanh Ngư nhìn vào nồi canh chứa da đầu còn dính tóc đen và bàn tay nổi lềnh bềnh, dạ dày cồn cào.

Thông quan phó bản, thử thách diễn xuất.

Dù dạ dày Tô Thanh Ngư co thắt vì nồi canh này, cô vẫn nói với vẻ tiếc nuối và nhường nhịn: "Mẹ ơi, em trai mới cần bồi bổ. Để em trai ăn nhiều vào, em trai mới cao lớn được."

Suốt thời gian đó, dù mẹ có dọa nạt hay dụ dỗ thế nào, Tô Thanh Ngư cũng không động vào nồi canh.

"Con đúng là đứa trẻ không ngoan!"

Mẹ đấm mạnh vào bàn ăn.

Tô Thanh Ngư muốn dỗ dành mẹ, nhưng mẹ nhìn cô đầy hung dữ, đưa chiếc thìa sắt đầy canh đến miệng cô.

Bố múc một thìa canh từ nồi, hiếm khi ông lên tiếng giúp Tô Thanh Ngư: "Con không muốn ăn thì đừng ép nó."

Nghe câu này, mẹ bụm mắt khóc nức nở.

Máu tươi rỉ ra từ kẽ tay mẹ.

"Nhưng cứ ăn thực phẩm tốt cho sức khỏe, con gái sẽ bị bệnh mất."

Tô Thanh Ngư vẫy tay, đảm bảo: "Mẹ ơi, con sẽ không bị bệnh đâu."

"Vậy con nói xem, con nhìn thấy gì trong nồi canh?"

Đôi mắt đen láy của Tô Thanh Ngư linh hoạt đảo một vòng: "Tất nhiên là canh ngon và thịt tươi rồi."

"Thật không?"

Mẹ lau nước mắt máu: "Nhưng hôm nay mẹ đi thăm bà nội, thuận tiện hỏi bác sĩ về chuyện con kén ăn. Bác sĩ nói, chính vì con ăn thực phẩm tốt cho sức khỏe nên mới trở nên kén chọn. Con xem đồ ăn mẹ nấu đều thành thứ không thể ăn được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!