Chương 10: Ngôi nhà ngọt ngào (8)

"Cháu tự đi!"

Em trai giật lấy 1000 đồng tiền âm phủ từ tay Tô Thanh Ngư, trừng mắt ác ý nhìn bà nội, bà nội sợ hãi co rúm lại trên xe lăn.

[Mọi người trong nhà đều có chìa khóa, đừng mở cửa cho người lạ.]

Tô Thanh Ngư nhắc nhở: "Nhớ mang theo chìa khóa nhé, đừng gõ cửa, chị sẽ không mở cửa giúp em đâu."

"Em biết rồi."

Em trai mang tiền ra ngoài.

Giờ trong nhà chỉ còn bà nội trên ban công giả vờ ngủ, bà nội nhắm mắt, Tô Thanh Ngư luôn cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình.

"Bà nội, đêm qua bà có đến tìm cháu không?"

Bà nội từ từ mở mắt, hoàn toàn không có chút tinh thần nào như lúc vừa nhìn thấy tiền.

Để giúp bà nội thêm chút hưng phấn, Tô Thanh Ngư lấy ra 1000 đồng tiền âm phủ đập lên bàn trà.

Chỉ thấy bà nội nở nụ cười nịnh nọt, hàm răng đen kịt cùng những sinh vật không rõ trong kẽ răng, thu hút sự chú ý.

"Xin lỗi... khục khục khục... bà có thói quen mộng du ban đêm, có phải đã làm phiền... khục khục khục... cháu gái ngoan của bà ngủ không?"

Giọng nói đáng sợ như băng từ bị đứt, nhưng lại nói lời xin lỗi, rõ ràng có chút khôi hài.

"Vậy bà có thể nói cho cháu biết, mèo đen là chuyện gì không?"

Ổ khóa phòng ngủ có thể ngăn cản người nhà biến đổi vào ban đêm, nhưng ổ khóa không chắc chắn, rất có thể không trụ được bảy ngày.

Cô phải nhanh chóng hiểu rõ câu chuyện đằng sau phó bản, thông quan phó bản.

Dường như bà nội có chút hoảng sợ nói: "Mẹ ghét mèo... khục khục khục... rất ghét, tuyệt đối đừng nhắc tới mèo..."

"Không sao đâu, mẹ không có nhà."

Tô Thanh Ngư vừa nắm bắt thời gian, vừa dụ dỗ bà nội nói thật: "Bà nội, chúng ta là người nhà mà, giữa người nhà có gì phải giấu giếm chứ? Bà nội nhìn xem số tiền này, đều là cháu gái ngoan của bà hiếu thảo với bà đấy."

Đêm qua bà nội đến gõ cửa, chứng tỏ bà nội biết tình hình liên quan đến mèo đen.

Bà nội rất do dự.

Ban đêm, bà nội biến đổi, sức mạnh trở nên mạnh mẽ, có thể thoát khỏi xe lăn đi lại.

Lập trường ban ngày của bà nội là ác ý trung lập, ban đêm là ác ý hỗn loạn.

Thấy tiền mở mắt cung cấp manh mối then chốt của phó bản, hoặc là giữ chặt Tô Thanh Ngư lại, bà nội rất phân vân.

Đây là một đại gia đình ngọt ngào, bà nội không nỡ để Tô Thanh Ngư rời đi.

Cái nhà này cần Tô Thanh Ngư.

Tô Thanh Ngư đành phải thêm một liều thuốc mạnh: "Bà nội, cháu rất yêu bà, cũng rất yêu ngôi nhà này. Bà nói cho cháu biết mèo đen ở đâu, cháu đảm bảo sẽ không làm việc gì khiến bố mẹ buồn lòng."

Bà nội thở dài, lần này bà không di chuyển xe lăn mà nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cháu gái ngoan, cậu bé tặng mèo cho cháu không phải người tốt, cháu có tương lai tươi sáng, nhưng cậu ta chỉ muốn kéo cháu xuống nước. Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, có rất nhiều kẻ xấu, chỉ có ngôi nhà này mới có thể bảo vệ cháu. Đừng đi tìm con mèo đó, nó muốn dụ dỗ cháu."

Bà nội không chịu tiết lộ thông tin then chốt.

Nhân lúc em trai và bố mẹ không có nhà, Tô Thanh Ngư quyết định vào căn phòng màu hồng tìm kiếm manh mối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!