Hôm sau, tiểu yêu tinh đi làm.
Buổi trưa vẫn đến đưa cơm cho chủ tiệm.
Chủ tiệm mỉm cười với cậu: "Lâm Duyên, tối hôm qua em ngủ không ngon à?"
Tiểu yêu tinh thấp giọng nói: "Xin lỗi, hôm qua..."
Chủ tiệm nói: "Không sao, uống ly cà phê đi, tôi vừa học vẽ hoa, còn chưa thành thục."
Lòng tiểu yêu tinh như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.
Người này, ấm áp, dịu dàng, luôn tinh tế không làm những chuyện khiến cậu cảm thấy khó xử, chỉ lẳng lặng cùng cậu hưởng thụ từng khoảnh khắc.
Như vậy không tốt sao?
Tiểu yêu tinh không nói được là tốt hay không tốt.
Cậu cảm kích chủ tiệm săn sóc mình, lại vì bản thân mà cảm thấy bi ai cùng tuyệt vọng.
Cậu không xứng với những thứ mình có được, cậu không xứng với người tốt thế này.
Tiểu yêu tinh không uống cà phê, cậu hồn bay phách lạc rời khỏi cửa hàng bán hoa.
Trở lại quán cơm nhỏ, con gấu chó to bự kia vẫn ngồi trong cửa hàng, trợn mắt nhìn cậu.
Tiểu yêu tinh thở dài, lấy ra hai trái quýt đặt trước mặt đại lão: "Cho anh, ăn đi, sau đó đừng quấy rầy nữa."
Đại lão nói: "Lâm Duyên, em cảm thấy chỉ bằng hai trái quýt là có thể đuổi anh đi sao?"
Tiểu yêu tinh trầm mặc một lúc, lại lấy ra trái quýt thứ ba đặt trước mặt đại lão: "Ăn xong thì đi nhanh lên."
Đại lão quyết định không làm anh hùng đến trễ nữa.
Hắn muốn làm anh hùng đến sớm.
Rút kinh nghiệm xương máu, đại lão nghĩ lại, bắt đầu 24/24 canh giữ ở chỗ gần tiểu yêu tinh nhất, chỉ cần tiểu yêu tinh vừa nhấc tay, hắn lập tức xông tới giúp tiểu yêu tinh bưng thức ăn.
Chỉ cần tiểu yêu tinh cúi người, hắn liền xông tới giật lấy thực đơn, mặt không đổi sắc hỏi khách: "Ăn gì, nói mau."
Quán nhỏ từ khi có hắn quấy nhiễu, từ từ vắng khách, ông chủ giận mà không dám nói gì, bởi vì hễ giận lên, đại lão lại ném tiền vào mặt ông.
Hôm đó, đại lão không đến.
Hắn đi làm chính sự.
Hắn liên lạc với một trung tâm giáo dục, dự định giúp tiểu yêu tinh học xong chương trình chính quy.
Đây là chuyện lớn, nhất định hắn phải tự mình xử lý, thế nhưng vẫn chưa thể để tiểu yêu tinh biết chuyện này là do hắn an bài.
Hiếm khi đại lão không đến quấy rầy, chủ tiệm tự mình giúp tiểu yêu tinh xin nghỉ một ngày, chuẩn bị dẫn tiểu yêu tinh ra ngoài đi dạo.
Tiểu yêu tinh cúi đầu, cùng chủ tiệm đi dạo trên lối đi bộ.
Tiểu yêu tinh ở đây mười năm, dáng dấp của từng con phố, hưng suy của từng cửa tiệm, cậu đều chứng kiến.
Chủ tiệm tới đây chưa lâu, có lúc hai người lạc đường, tiểu yêu tinh sẽ dẫn anh đi.
Chủ tiệm xấu hổ cười: "Lâm Duyên, vốn định đưa em ra ngoài giải sầu, không ngờ em còn phải dẫn tôi đi dạo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!