Tiểu yêu tinh chưa học hết cấp ba, trình độ thấp, chỉ có thể làm phục vụ quán cơm.
Cậu dáng vẻ phong trần, nhà hàng cao cấp không nhận, chỉ có thể xin vào quán nhỏ làm, phụ trách phục vụ, bưng bê, dọn bàn và dọn dẹp bếp sạch sẽ sau khi tan làm.
Tiểu yêu tinh lặng lẽ nhận hết tất cả công việc.
Chỉ cần có thể cách xa Mạnh Chấn, cậu thà rằng mệt chết trong bồn rửa chén.
Đêm đã khuya, quán cơm nhỏ đã đóng cửa.
Tiểu yêu tinh một mình đứng trước bồn rửa chén đầy ắp chén bát nồi niêu, mỏi mệt tiếp tục công việc, đem từng cái bát chất vào máy khử trùng.
Lúc này, có một bóng người lén lút cạy cửa quán cơm, rón rén chạy ra sau bếp.
Mười năm nay, tiểu yêu tinh không hề quan tâm đến chất lượng cuộc sống, mỗi ngày đều làm bạn với bát đũa dùng một lần, mì ăn liền thì trực tiếp dùng vỏ mì để đựng.
Cậu mệt mỏi rửa từng cái chén, đứng cạnh bồn rửa chén loạng choạng sắp không chịu nổi nữa.
Đúng lúc đó, cậu chợt nghe sau lưng có tiếng động.
Tiểu yêu tinh cầm cái sạn, quay đầu lại kêu to: "Ai!"
Con đường này thường xuyên có trộm, phần lớn đều là vị thành niên, muốn lén lút trộm ít đồ, thấy có người sẽ lập tức chạy mất.
Tiểu yêu tinh quát lớn một tiếng, bóng đen lén lút dừng ở cửa bếp.
Tiểu yêu tinh giơ sạn lên, run rẩy nói: "Đi mau, bằng không tôi gọi cảnh sát."
Rất lâu sau đó, bóng dáng cao lớn chậm rãi thẳng người dậy, trong bóng tối oan ức giơ tay lên nhìn về phía tiểu yêu tinh: "Anh... Anh không có ý gì đâu... Anh tới đón em tan làm... Được không?"
Tiểu yêu tinh ngơ ngác giơ sạn lên, không biết nên phản ứng thế nào.
Thời khắc này, đại lão cao to dường như lại biến về thằng nhóc to xác mười năm trước, rõ ràng gây họa, lại oan ức phân bua: "Tôi chỉ muốn giúp cậu làm bài tập, không được sao?"
Khóe mắt tiểu yêu tinh cay cay, lời độc ác vẫn là không nói được, quay đầu lại mạnh tay rửa chén bát trong bồn: "Anh về đi, tôi còn chưa rửa bát xong."
Đại lão vội vàng chạy đến: "Anh và em cùng nhau rửa!"
Tiểu yêu tinh vội kìm lại nước mắt, không có sức lực ngăn cản đại lão.
Đại lão lập tức xắn tay áo lên thò tay vào bồn nước lạnh lẽo, ra sức rửa chén bát.
Đại lão được nuông chiều từ nhỏ, chỉ việc thức dậy thôi đã hận không thể gọi mười người hầu hạ, chuyện như rửa bát sao có thể từng làm, rửa một cái bát đã làm cho nước văng khắp nơi.
Tiểu yêu tinh lại không có sức lực đuổi đại lão đi.
Tối nay quá lạnh, cả một bồn chén bát chỉ cần nhìn thôi cũng đã đủ khiến người ta tuyệt vọng.
Có người bên cạnh chia sẻ, mặc kệ người đó là ai, đều sẽ khiến cảm giác lạnh lẽo cô độc trong lòng cậu vơi đi phần nào.
Đại lão rất tức giận: "Sao bọn họ lại bắt em rửa nhiều chén như vậy?"
Tiểu yêu tinh thấp giọng nói: "Quán nhỏ, lời ít, thuê không nổi nhiều người."
Đại lão nói: "Bọn họ như vậy là bắt nạt em."
Tiểu yêu tinh nói: "Tôi biết."
Cuộc đời ấm lạnh, cậu trải nghiệm nhiều hơn đại thiếu gia được nuôi trong nhà ấm nhiều. Những người trong cửa hàng biết thân phận của cậu, xem thường cậu, cố ý giao nhiều việc, cậu đều biết cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!