Chương 19: (Vô Đề)

Tiểu yêu tinh lười biếng nằm chơi điện thoại, bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, là đồng nghiệp của cậu.

Công ty cho nghỉ đông bảy ngày, nhưng từ mùng hai phải có người trực, vì vậy mọi người thay phiên trực, mỗi người lãnh một ngày tiền tăng ca cao ngất ngưỡng.

Ngày mai đến lượt tiểu yêu tinh trực công ty.

Cậu nhận điện thoại: "Alo?"

Đồng nghiệp hốt hoảng kêu khóc trong điện thoại: "Lâm Duyên! Lâm Duyên cậu mau tới đây đi! Cha mẹ cậu sắp đập phá công ty rồi!!!"

Tiểu yêu tinh nhất thời hơi hoảng hốt.

Đã nhiều năm như vậy rồi, đến cậu cũng sắp quên mất mình còn có cha mẹ, người thân.

Đại lão thăm dò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu yêu tinh miễn cưỡng cười: "Không có gì, công ty có chút việc, em đi xử lý một chút, lát nữa em về."

Đại lão nói: "Để anh đưa em đi."

Tiểu yêu tinh nói: "Chút việc nhỏ thôi mà, em đi tàu điện ngầm đến đó là được."

Đại lão nói: "Tiện thể anh đi mua thức ăn luôn."

Tiểu yêu tinh không lay chuyển được, đành phải để đại lão đưa cậu đến công ty.

Dọc đường, tiểu yêu tinh trầm mặc nhìn vô lăng.

Đại lão hỏi: "Có chuyện gì vậy? Công ty em phá sản à? Không sao cả, cùng lắm thì anh mua lại công ty em."

Tiểu yêu tinh vốn đang căng thẳng lại bị đại lão chọc đến sắp bật cười, cậu cúi đầu, dở khóc dở cười đỡ trán, im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: "Ba mẹ em tới."

Đại lão ngây ngẩn cả người.

Hắn chưa gặp cha mẹ tiểu yêu tinh, nhưng nhìn cuộc sống của tiểu yêu tinh những ngày trước, người cha người mẹ kia nhất định không hề giúp đỡ con trai mình.

Tiểu yêu tinh nói: "Mạnh Chấn, em không biết nên làm gì bây giờ."

Đại lão đau khổ suy tư trong chốc lát, nói: "Vậy trước tiên sắp xếp chỗ ở cho bọn họ đã, có cãi nhau cũng không thể cãi ầm ĩ ở công ty em được. Để anh đặt khách sạn trước."

Tiểu yêu tinh nói: "Đặt khách sạn vừa phải là được rồi, anh đừng tốt với bọn họ quá, bọn họ cũng không biết ơn đâu."

Đại lão ngẩn người, ngoan ngoãn gọi điện thoại bảo thư ký đặt một phòng ở khách sạn bình thường, sau đó tiếp tục lái xe đưa tiểu yêu tinh đến công ty.

Cha mẹ tiểu yêu tinh ầm ĩ mệt, đang ngồi trên sô pha tiếp khách của công ty thở phì phò lên án đứa con bất hiếu của mình với đồng nghiệp của tiểu yêu tinh.

"Hai vợ chồng già chúng tôi nuôi nó lớn, nuôi nó học hành, còn nó? Xảy ra chuyện thì về nhà khóc, kiếm được tiền thì bỏ mặc hai vợ chồng già chúng tôi. Sao? Nó định không làm nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ à? À, từ đó gọi là nghĩa vụ phụng dưỡng đúng không nhỉ?"

Đồng nghiệp mồ hôi đầy đầu mời ông lớn bà lớn dùng trà: "Phải phải phải, hai vị nghỉ một lát, nghỉ một lát đã, Lâm Duyên sắp đến rồi."

Hai ông bà trung niên dẫn theo năm, sáu đứa cháu trai cháu gái ngồi đầy phòng khách, mồm năm miệng mười lên án Lâm Duyên bất hiếu.

Đồng nghiệp rầu rĩ đến mức mớ tóc ít ỏi trên đầu cũng sắp sửa rụng hết.

Lúc này, tiểu yêu tinh rốt cuộc cũng tới.

Cậu áy náy nói với đồng nghiệp: "Xin lỗi, đã khiến anh gặp phiền toái rồi."

Đồng nghiệp lau mồ hôi đầy đầu, nhỏ giọng nói: "Không có gì không có gì, đây thật sự là cha mẹ cậu sao? Tôi còn tưởng là tới đòi nợ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!