Bốn giờ sáng, tiểu yêu tinh thức dậy giữa tiếng đồng hồ báo thức, mơ mơ màng màng bò dậy, mặc quần áo thật dày, đeo cặp sách đón chuyến xe sớm nhất đi vào trung tâm thành phố, sau đó đến tiệm sữa tươi lấy xe đạp đi giao sữa cho từng nhà.
Trước khi tất cả mọi người trong thành phố này dùng bữa sáng, cậu phải giao sữa bò đến hòm thư của khách hàng.
Bảy giờ rưỡi, công việc kết thúc, nhận được tiền công hôm nay, cậu vội vã bắt chuyến xe tiếp theo đến trường học, dọc đường gặm một miếng sandwich giá rẻ, vừa ăn vừa ôn lại bài.
Tám giờ rưỡi, tiết học bắt đầu.
Tiểu yêu tinh vội vàng chạy vào phòng học, ngồi vào góc lớp.
Bạn học ngồi trong lớp đều là những đứa nhóc nhỏ hơn cậu chừng mười tuổi, đang trong tuổi dậy thì.
Một người đàn ông 26 tuổi như tiểu yêu tinh ngồi ở đây, kỳ thực luôn cảm thấy có gì đó không hợp.
Cũng may cậu trông rất trẻ, nhóm bạn cùng lớp cũng không bàn tán gì nhiều.
Buổi trưa đi nhà ăn, tiểu yêu tinh cũng không tụ tập với ai, chỉ một mình ăn cơm trong góc, vừa ăn vừa xem sách, ăn xong tiếp tục nghĩ đến những lời phải nói với giáo sư.
Từ khi đến đây, mỗi ngày của cậu đều rất bận rộn, mỗi phút đều hận không thể phân thân để dùng.
Nhà họ Mạnh chỉ giúp đỡ cậu tám tháng học phí, nếu cậu không thể lên đại học, cũng sẽ bị vứt bỏ ở nơi đất khách quê người, trở thành một thành viên trong đám người vô gia cư.
Tiểu yêu tinh vất vả từ vực sâu bò ra, hiện tại chỉ cần ngước lên là có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Cậu làm sao dám lại ngã xuống.
Tiểu yêu tinh cơm nước xong, dọn dẹp mâm thức ăn đặt vào đúng chỗ.
Đầu cậu còn đang suy nghĩ chuyện thư giới thiệu, bất cẩn va phải một người.
Tiểu yêu tinh vội vàng tránh sang một bên: "Xin lỗi!"
Thế nhưng người bị cậu va phải như bị dọa sợ, nhanh như chớp chạy vội đi, biến mất giữa nhà ăn đông đúc.
Tiểu yêu tinh ngẩn người, một suy nghĩ hão huyền lướt qua đầu.
Thế nhưng ảo tưởng đó chỉ ở lại trong lòng cậu một phần mười giây, sau đó lập tức tiêu tan giữa cuộc sống bận rộn mệt mỏi.
Từ lâu, cậu đã không nên mơ tưởng anh hùng xuất hiện.
Cậu phải sống giống như một con người, sống cho tử tế.
Tháng ngày bận rộn nối tiếp nhau, tiểu yêu tinh dường như đã cách ly mình khỏi thế giới, toàn tâm toàn ý tập trung vào cuộc sống bận bịu.
Cậu nhận được giấy báo nhập học, như ý nguyện bắt đầu học kiến trúc.
Nhà họ Mạnh đã ngưng giúp đỡ, những ngày kế tiếp, chính cậu phải nghĩ cách.
Tìm học bổng, vay tiền, làm thuê.
Tuy rằng có cơ hội đi học, mỗi ngày cậu đều phải vắt óc nghĩ trăm phương ngàn kế để mình sống tiếp.
Năm đó lúc đi, cậu chỉ cho một mình tiểu ngốc nghếch số điện thoại của mình.
Vật nhỏ này quá ngu ngốc, nếu không tìm được cậu, không biết sẽ khóc ầm ĩ náo loạn cỡ nào.
Những ngày cậu bận rộn xin nhập học, tiểu ngốc nghếch biết cậu bận, ngoan ngoãn không quấy rầy cậu, chỉ là mỗi tuần nhắn cho cậu vài tin, thao thao bất tuyệt kể một ít chuyện vụn vặt, cổ vũ cậu phải cố gắng kiên trì.
Những tin nhắn này cậu đều lưu lại, thỉnh thoảng mở ra xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!