Quả nhiên là
"Sĩ biệt tam nhật, đương trát mục tương đãi", Hoắc Giang Ngạn bây giờ giống như ngọc đẹp gột sạch bụi bặm, lại như một thanh kiếm rút khỏi vỏ, sắc bén và rực rỡ.
"Tướng quân sắp đi bình định Cao Xương sao?"
Hoắc Giang Ngạn cố ý hỏi vậy.
Hắn không thể đi cùng, bởi vì còn có việc cần hắn xử lý ở đây.
"Ba ngày nữa khởi hành."
"Tướng quân muốn dẫn Từ Hằng Chi đi cùng sao?"
Ta nghiêng đầu, mắt mang ý cười:
"Hằng Chi là thân vệ của ta, dĩ nhiên phải cùng ta trở về."
Hắn cắn cắn môi, cổ cũng đỏ lên.
"Chuyện Từ Hằng Chi làm được, ta cũng làm được."
"Ồ? Hằng Chi có thể làm gì?"
Hoắc Giang Ngạn quay đầu đi, ngượng ngùng nói:
"Dù sao, ta cũng sẽ không kém hơn hắn."
Ta cụp mắt che giấu ý cười trong mắt, giúp hắn chỉnh lại vạt áo.
Chờ ta khải hoàn.
Hoắc Giang Ngạn đi rồi, cửu phụ mới mỉm cười bước ra.
"Giai nhân diễm lệ, quân tử hảo cầu."
"Trưởng công tử nhà họ Thôi cũng đến mấy lần rồi, Hằng Chi là do ta nhìn lớn lên, còn vị này nhà họ Hoắc thì lột xác hoàn toàn."
"A Nhan, thích ai đây?"
Đô úy không còn nhận hoàng đế.
Hoàng đế từ xa truyền đến thánh chỉ, muốn ta vào kinh cưới Trường Bình trưởng công chúa làm vợ. Ta mỉm cười:
"Vị hoàng đế nào chỉ có một hồng nhan tri kỷ chứ?"
"Đánh thiên hạ vất vả như vậy, ta có thêm vài người vừa ý bên cạnh, cũng chẳng có gì sai."
Cửu phụ cười lớn.
"A Nhan định khi nào thì đổi lại thân phận với Bùi Ngọc đây?"
"Dù sao cũng phải công bố cho thiên hạ biết, con vào sinh ra tử, ngày sau nếu sử sách không có tên con, chẳng phải là quá thiệt thòi sao?"
"Không sợ có người ngăn cản con, một nữ nhi thân lại muốn đăng cơ sao?"
"Dĩ nhiên là không sợ. Không phục thì so tài với con, vương đình Đột Quyết là do con bình định, đầu Hồi Ly khả hãn cũng là do con tự tay c.h.é. m xuống, con không phải ngẫu nhiên mà có được ngày hôm nay, con khác với những kẻ chỉ biết chờ đợi quyền lực từ cha ông ban cho."
"Thứ của con, là do con tự tay giành lấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!