Chương 41: Nụ hôn đầu tiên...bị đoạt...hại tương tư.

"Trẫm khi còn bé từng tới biên quan, còn ở lại quân doanh mấy ngày nữa, có gặp mặt thứ trưởng tỷ kia của nàng, nàng ấy hiện tại thế nào? Đã gả chưa?"

"Trẫm còn nhớ rõ nàng ấy khi còn bé chính là một khỉ bùn con thêm Mẫu Dạ Xoa, a đúng, còn là một tai họa tinh. Dáng dấp cũng khó coi, gầy như cây gậy trúc, lại còn đen, đầu bù tóc rối như đội cái ổ gà trên đầu, trẫm lúc ấy liền nghĩ, thô sử nha đầu trong cung còn có thể diện hơn."

Cao Tấn bắn liên thanh công kích Tạ Khuynh sau bình phong, mỗi một câu phê bình, thân thể Tạ Khuynh liền thẳng thêm một chút, cách bình phong Cao Tấn tựa hồ cũng có thể nhìn ra được nàng bị tức đến phát run, dáng vẻ đang kiệt lực khống chế.

Nín cười, Cao Tấn cố ý lên giọng hỏi:

"Ái phi, nàng có nghe thấy trẫm nói chuyện không, sao không lên tiếng?"

[ lên tiếng thì ngươi sẽ phải chết! ]

[ ta mẹ nó còn chưa nói ngươi khi còn bé yếu giống con gà con đâu. ]

[ nếu không phải ta từ trong đầm lầy cứu ngươi ra, bây giờ cỏ trên mộ ngươi cao qua đầu người rồi đó! ]

[ tiểu tử thối hỗn đản! ]

"Ái phi a. Nếu nàng không ra, trẫm chỉ có thể đi vào tìm." Cao Tấn nín cười nói.

Nhìn thân thể sau bình phong cố gắng hít sâu mấy hơi, quay người đi ra, dáng vẻ bất thiện.

Chỉ thấy nàng gồng mình đi tới trước mặt Cao Tấn, từ trên cao nhìn hắn chằm chằm.

Cao Tấn không nhúc nhích, để để nàng tùy ý nhìn, tỉ mỉ chờ đợi hành động kế tiếp của nàng, chỉ thấy khí thế lẫm liệt quanh thân Tạ Khuynh bỗng nhiên mềm nhũn, trực tiếp úp sấp trên người Cao Tấn, dùng nắm đấm nho nhỏ vỗ lên người hắn:

"Bệ hạ đáng ghét ~~ "

"Thần thiếp không biết người cùng vị tỷ tỷ kia còn có một đoạn ký ức như vậy, đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn còn nhớ kỹ kiểu tóc cùng hình dạng đặc thù của tỷ ấy."

Tạ Khuynh điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu, truy vấn thẳng mặt Cao Tấn:

"Nếu như lúc trước lại cho Bệ hạ một cơ hội lựa chọn, người có phải hay không liền không chọn thần thiếp?"

"So với thần thiếp, người có phải hay không càng thêm thích tỷ tỷ?"

Dù là Cao Tấn chuẩn bị kỹ càng, vẫn bị tố chất tâm lý vượt qua người thường này của Tạ Khuynh làm chấn động.

Mà sau một chớp mắt hắn ngây người, Tạ Khuynh lần nữa dùng nắm đấm nhỏ đập nhè nhẹ vào ngực hắn:

"Bệ hạ, người do dự!"

"Người vậy mà do dự!"

"Trong lòng người rốt cuộc xem thần thiếp là cái gì! Xem là cái gì!!!"

Bởi vì Tạ Khuynh diễn quá chân thật, đến mức Cao Tấn quay cuồng trong mơ hồ.

"Ách, cái kia... ưʍ."

Bị nàng nháo một màn như thế, Cao Tấn có chút chần chờ, nhưng ai biết hắn vừa mở miệng liền bị Tạ Khuynh bịt chặt:

"Không cần nói, thần thiếp không muốn nghe."

Tạ Khuynh xuất hết tất cả vốn liếng, hi vọng dùng trà ngôn trà ngữ đến ứng đối trận xung kích bất thình lình này.

[ miễn bàn, có đôi khi không thèm nói đạo lý cũng là một loại bản lĩnh. ]

[ cẩu hoàng đế là trực tiếp ngốc sao? ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!