Chương 18: 'Bắt gian tại giường'

Bìa mới phải gọi là nhức cái lách!!!

Lựa ảnh không mà nguyên ngày đó xịn hơm. Truyện sang hẳn lên.

Giờ mà có ai khen cái bìa của mình thì thích nhờ(◍•ᴗ•◍)♡

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Tạ Khuynh hơn một năm không có cưỡi ngựa, tay nghề cũng hao hụt chút ít, nếu mà vẫn như trước, nàng tuyệt đối có thể cho vị Thuần mã sư Hồi Hột kia chạy tít tắp phía sau chứ không phải chỉ một đoạn ngắn thế này.

Nhưng mà nói thế nào đi nữa thì vẫn thắng.

Tạ Khuynh xoay người xuống ngựa, vuốt bờm tiểu hắc mã khen:

"Thắng thật đẹp."

Tiểu hắc mã thở hồng hộc phì mũi với Tạ Khuynh, tựa hồ đối với thành tích này cũng không thật sự hài lòng, bộ dáng linh tính mười phần này làm Tạ Khuynh yêu thích không buông tay.

Bỗng nhiên một cái tay từ sau lưng Tạ Khuynh duỗi tới, Tạ Khuynh theo bản năng chặn lại, quay đầu muốn xem ai dám ở sau lưng nàng vươn tay chạm bậy.

Chỉ thấy Thuần mã sư Hồi Hột kia vẻ mặt tươi cười nhìn mình, Tạ Khuynh nhíu mày trách mắng:

"Đừng chạm vào ngựa của ta."

"@# $%&*..."

Người kia chỉ vào tiểu hắc mã huyên thuyên nói hai câu, Tạ Khuynh đầu đầy dấu chấm hỏi, một bên hùa theo gật gật đầu, một bên quay đầu muốn tìm người có thể nghe hiểu hắn nói chuyện. Mà xung quanh trại ngựa trừ mấy cung tỳ thân cận nàng thì chẳng có ai.

Người kia lại bắt đầu nói chuyện, Tạ Khuynh quay đầu, một bó hoa tươi đủ mọi màu sắc đột nhiên xuất hiện, Thuần mã sư Hồi Hột mặt mày tươi cười xán lạn đem hoa tươi giơ lên trước mặt Tạ Khuynh quơ quơ. Tạ Khuynh nhìn bó hoa trước mặt, buồn bực đưa tay tiếp nhận.

Chuồng ngựa toàn là đất với cát, cho dù có thực vật thì cũng chỉ là có xsh mơn mởn, vậy bó hoa này hắn móc từ đâu ra? Tạ Khuynh nghi hoặc.

Người kia thấy Tạ Khuynh nhận hoa của hắn, liền lập tức mừng rỡ giang hai cánh tay, hướng Tạ Khuynh ôm tới.

Tạ Khuynh sửng sốt một lát mới phản ứng được hắn muốn ôm lấy mình, mà động tác còn nhanh hơn não, không nắm giữ tốt lực độ, trực tiếp một phát đá tên kia văng xa mấy chục bước, hắn nằm rạp trên đất, không nhúc nhích nổi.

Bốn cung tỳ Phúc Như Đông Hải Thọ Bỉ Nam Sơn vội vàng chạy tới, nhìn xa xa Thuần mã sư Hồi Hột kia giống như đã ngất đi, Đông Hải hỏi:

"Nương nương, ngài đánh chết hắn rồi?"

Tạ Khuynh hồi tưởng một chút lực đạo cú đá mới nãy: "Hẳn là không chết đi."

Phúc Như bốn phía nhìn quanh một vòng, nói: "May mắn hôm nay trại nuôi ngựa không có ai, nếu có người nhìn thấy phỏng chừng sẽ có phiền toái."

Tạ Khuynh đột nhiên giật mình, đúng rồi, nàng hiện tại là Tạ Nhiễm, cùng lắm biết chút công phu mèo cào, nếu ai khác nhìn thấy nàng một cước đem người đá bay ra ngoài, nói không chừng nàng sẽ bị hoài nghi.

Chuồng ngựa góc tây nam có hai gian phòng chứa thức ăn chăn nuôi, Tạ Khuynh quyết định thật nhanh, chỉ vào căn phòng kia:

"Đem người giấu vào phòng chứa thức ăn đi, chúng ta coi như không có chuyện này, cấm nói cho Khương ma ma, nếu không về sau có đồ ăn ngon không chia cho các ngươi, có nghe hay không?"

"Vâng." Bốn cung tỳ nhìn nhau đồng thanh đáp.

Chủ tớ năm người phối hợp với nhau, người kéo người khiêng, thật vất vả đem Thuần mã sư bị đá choáng dời đến phòng thức ăn góc tây nam.

Phúc Như khí lực lớn nhất, nàng đem người trực tiếp vứt lên bao thức ăn, đang muốn bỏ đi, mắt cá chân lại bị túm lấy.

Nàng thấp giọng kêu: "A a, nương nương hắn nắm chân nô tì!!!"

"Tranh thủ thời gian gỡ ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!