Chương 170: Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết.

Cao Tấn dùng miệng đút nước, giúp Tạ Khuynh nuốt viên Vạn Tâm đan nghe có vẻ rất thần kỳ kia vào.

Đợi một hồi lâu hai mắt Tạ Khuynh vẫn nhắm nghiền như cũ, không hề có dáng vẻ sẽ tỉnh lại. Cao Tấn nhịn không được nhìn sang lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa sau tấm bình phong. Vừa định mở miệng hỏi khi nào Tạ Khuynh tỉnh lại, Vân Thiền đại sư đã nói trước:

"Bệ hạ an tâm chớ vội, dược hiệu này cần thời gian nửa ngày để phân giải. Lúc này Bệ hạ có thể tranh thủ nghỉ ngơi."

Tạ Khuynh bất tỉnh, Cao Tấn nào có tâm tình nghỉ ngơi. Hắn không đáp, tiếp tục canh giữ bên giường nhìn Tạ Khuynh không chớp mắt, sợ bản thân vừa lơ là một chút nàng sẽ hóa thành mây khói tan đi.

Chạng vạng tối, Tạ Khuynh hôn mê một ngày một đêm rốt cuộc cũng có động tĩnh, Cao Tấn lập tức nhào tới, nhỏ giọng kêu:

"Tạ Khuynh, Tạ Khuynh, nàng nghe thấy lời ta nói không?"

Tạ Khuynh lẩm bẩm hai tiếng, chậm rãi mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng là bộ dạng tiều tụy của Cao Tấn. Hai mắt hắn đỏ bừng, búi tóc tán loạn, nhưng ánh mắt đang nhìn nàng lại vô cùng mừng rỡ.

"Ngươi làm sao vậy?" Tạ Khuynh hỏi.

Trí nhớ của nàng dừng lại ở thời khắc ngã vào ngực Cao Tấn, về sau xảy ra chuyện gì nàng hoàn toàn không biết. Tạ Khuynh muốn vươn tay chạm vào Cao Tấn nhưng cánh tay lại nặng như rót chì.

Cao Tấn thấy Tạ Khuynh muốn chạm vào hắn, vội vàng nắm chặt tay nàng kề lên mặt mình.

"Nàng trúng độc, khó khăn lắm mới tỉnh lại được." Cao Tấn khàn giọng nói.

Tạ Khuynh vừa tỉnh lại, phản ứng hơi chậm, nhưng cũng cảm nhận được trên người không khỏe. Tạ Khuynh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, suy yếu đến mức muốn hít thở cũng phải dùng hết sức lực.

Nghe thấy động tĩnh, Vân Thiền đại sư nãy giờ vẫn luôn ở ngoài điện tĩnh tọa bước vào, đi tới bên giường Tạ Khuynh, chắp tay trước ngực:

"Thí chủ đã tỉnh."

Tạ Khuynh nhìn sang, Cao Tấn đứng dậy giới thiệu:

"Đây là Vân Thiền đại sư, là dược đại sư đưa cứu nàng tỉnh lại."

Tạ Khuynh nhìn chằm chằm Vân Thiền đại sư một hồi, bỗng nhiên nói:

"Con lừa trọc? Sao lại là ngươi?"

Lão hòa thượng này chính là người Tạ Khuynh gặp được trên chuyến thuyền ở Giang Nam lúc đi từ biên quan hồi kinh. Lúc ấy chân lão hòa thượng bị thương, Tạ Khuynh cứu đồ đệ lão khỏi tay bọn đạo tặc, lúc xuống thuyền lão hòa thượng tặng cho nàng một cái thẻ... Nói sau này có thể giúp nàng bói may rủi.

"Nàng biết Vân Thiền đại sư?"

Tâm tư của Cao Tấn đặt hết lên người Tạ Khuynh, không nói được mấy câu với Vân Thiền đại sư, chỉ cho là Phù Diên Đông mời tới, không tra kỹ.

Tạ Khuynh không còn sức để nhiều lời, chỉ có thể gật đầu nhẹ.

Vân Thiền đại sư nói:

"Lão nạp và thí chủ có duyên, hôm nay tới đây để báo ân. Không biết trước đây thí chủ trúng độc gì?"

Tạ Khuynh nghi hoặc, lắc đầu nhỏ giọng nói:

"Trước đây ta chưa từng trúng độc."

Cao Tấn ở bên cạnh nói:

"Nàng nghĩ kỹ lại xem, đại sư nói tâm mạch nàng có kịch độc, nhất định phải biết là độc gì mới có thể tìm biện pháp giải được."

Tạ Khuynh cẩn thận hồi tưởng, quả thật nàng chưa từng trúng độc bao giờ, lần trước mấy Thái y cũng hỏi như vậy, nhưng cơ thể nàng có trúng độc hay không chẳng lẽ nàng còn không biết sao?

Vân Thiền đại sư thấy Tạ Khuynh trầm mặc, mê mang không nhớ, đành nhắc nhở:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!