Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Lữ Thanh và A Khải mở cửa phòng, bị choáng ngợp bởi nội thất xoa hoa bên trong.
"Ôi định mệnh, anh Thanh, anh nhìn đi, chuyến du lịch miễn phí này được đó, khách sạn sang trọng phết! Tiếc là lần đầu tiên vào khách sạn lại không phải đi cùng mấy em xinh gái, tiếc quá đi! Haz…"
Lữ Thanh xoa huyệt Thái Dương, cạn mợ nó lời.
Đái Thới Khải là anh em tốt mà hắn quen từ hồi học đại học. Hai người bọn họ chơi với nhau từ đó đến giờ, làm gì cũng có nhau, cùng nhau chơi game, cùng nhau trốn học, lúc tốt nghiệp cũng ở lại địa phương để làm việc… tình bạn vàng này đã kéo dài 7 năm.
Cậu chàng này có vóc dáng cao gầy, mới nhìn còn tưởng là một người trí thức, hiền lành vô hại, nhưng chỉ cần cậu ta mở miệng nói chuyện thì sẽ lộ bản chất ngay.
"A Khải, mày không nghiêm túc được một lúc à?" Đặt gọn hành lý vào một góc, Lý Thanh móc di động ra xem thời gian. Bây giờ đã trễ rồi, theo thỏa thuận thì bọn họ phải tới bên phòng Từ Chân để bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Trong phòng 609.
"Hai người có phát hiện gì thì cứ nói ra để cả bọn cùng thảo luận đi." Từ Chân thường thích hướng dẫn người mới tự động não suy nghĩ. Bởi nếu bọn họ cứ lệ thuộc vào đám thâm niên, không chịu suy nghĩ thì việc tự bảo vệ bản thân ngay nhiệm vụ đầu tiên sẽ rất khó khăn.
"Tôi phát hiện một việc rất lạ, từ khi chúng tôi vào khách sạn thì không gặp được du khách nào khác ngoài đoàn mình..." A Khải đưa ra nghi vấn của bản thân.
"Không chỉ vậy, sau khi xuống xe, tôi nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy có chiếc xe nào nữa. Nếu nói hiện tại không phải mùa du lịch nên vắng khách thì cũng không thể nào ít như thế được. Có việc này còn lạ hơn, khi vào khách sạn cũng không thấy bất kỳ nhân viên nào, mọi việc đều là do hướng dẫn viên du lịch, à… Con lệ quỷ kia giải quyết cả." Lữ Thanh bổ sung.
Từ Chân hài lòng, gật đầu nói: "Khá lắm! theo tình huống hiện tại, nhiệm vụ của chúng ta chính là loại thăm dò để tìm ra lời giải. Nhiệm vụ này thường quy định ở một địa điểm, Kẻ phá mộng phải tìm manh mối để sống sót trong thời gian quy định. Đây là loại nhiệm vụ mà Kẻ phá mộng hy vọng vào nhiều nhất."
"Nhiệm vụ còn phân loại à?" Lữ Thanh lấy làm lạ.
"Đúng vậy, có một loại đáng sợ hơn loại này gấp mấy lần, những Kẻ phá mộng thâm niên thường gọi nó là: nhiệm vụ ngẫu nhiên." Lão Đào vừa nhai kẹo cao su vừa nói.
"Loại nhiệm vụ này rất biến thái, Kẻ phá mộng phải có trí tuệ và thêm chút may mắn mới vượt qua được. Nhiệm vụ đầu tiên của tôi chính là loại đó." Nói tới đây, Lão Đào bỗng áy náy xoa tay.
"Lần đó chúng tôi chơi đánh trống chuyền hoa, có tám người tham gia. Chuyền hoa cái quần què, chúng tôi phải chuyền đầu của người chết!"
Nhiệm vụ đầu tiên của Lão Đào là thế này, một nữ quỷ không đầu ngồi đằng sau mọi người gõ trống theo nhịp. Lượt đầu tiên sau khi tiếng trống dừng lại, đầu của nữ quỷ đã được chuyền tới tay của một người đàn ông trung niên.
"A! Tôi... Tôi không chơi nữa! Cứu tôi với!" Người đàn ông đó hoảng loạn ném cái đầu trong tay đi toan bỏ chạy, nhưng vừa xoay người thì đã thấy nữ quỷ ngay đằng sau.
"Vậy thì chuyền đầu của mày vậy!" Nói xong, nữ quỷ vươn hai tay nắm lấy đầu của người đàn ông vặn mạnh một cái, khiến đầu ông ta rời khỏi cổ. Máu tươi bắn ra khắp nơi.
"A!!!" Đầu của người đàn ông chết không nhắm mắt bị nữ quỷ ném vào lòng một người khác.
"Trò chơi tiếp tục."
"Tùng tùng tùng tùng......" Từng nhịp trống vang lên như những nhát búa đập vào tim từng người. Cô gái cầm đầu của người đàn ông kia run rẩy chuyền đầu cho người kế bên. Mỗi khi nhịp trống kết thúc, chiếc đầu tới nơi nào thì người đó sẽ làm cái đầu mới. Trong hoàn cảnh căng thẳng đến nghẹt thở như thế, ai mà có thời gian tìm kiếm đường sống cơ chứ? Đến cuối cùng chỉ còn một người duy nhất sống sót là Lão Đào và bảy cái đầu.
Nói tới đây, Lão Đào lại cúi đầu im lặng. Cậu ta có thể sống sót thoát khỏi nhiệm vụ đầu tiên đó chính là nhờ vận may.
"Là vậy đấy, nhiệm vụ ngẫu nhiên giống như tên của nó. Không ai biết nội dung nhiệm vụ hay quy tắc gì cả, độ khó cực cao! Xác suất tử vong là 90%! Người thoát được không phải có IQ cao thì cũng là kẻ cực kỳ may mắn. Chẳng ai muốn gặp phải loại nhiệm vụ này."
Lữ Thanh rùng mình một cái khi nghe hai người bọn họ kể hết. Vớ phải loại nhiệm vụ đó thì đúng là xui tám đời.
"Chúng ta cần làm gì mới thoát khỏi ác mộng này?" Lữ Thanh hỏi với vẻ không cam lòng.
"Chỉ cần cậu hoàn thành 10 nhiệm vụ là thoát khỏi Không Gian, sống cuộc sống của một người bình thường. Nhưng tôi chưa từng nghe nói có ai có thể rời khỏi. Mấy người đừng nhìn tôi như thế, tôi cũng chỉ là một kẻ thâm niên gà mờ thôi. Cũng đừng nản chí vội, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà."
Lão Đào sợ hai người nhụt chí nên đành thôi.
"Quay lại vấn đề chính, chúng ta tiếp tục nói về nhiệm vụ nào." Từ Chân cũng sợ hai người suy nghĩ linh tinh nên chuyển sang đề tài khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!