Chương 36: (Vô Đề)

"Quân Quân đừng sợ, ba ở đây nè." Đội trưởng đội cảnh sát hình sự làm theo chỉ thị của cục trưởng Tiêu trấn an đứa nhỏ, ông muốn đảm bảo rằng hành động của hai người Vưu Sầm sẽ không bị phá vỡ do sự sợ hãi của đứa nhỏ.

Đứa bé trai Quân Quân nhìn thấy ba bé đứng ở trên bờ, tức khắc khóc lớn lên: "Ba ơi, ba ơi ba!"

"Đừng khiến đứa nhỏ cử động," Cục trưởng Tiêu phân phó nói, "Vào những lúc như thế này, chỉ cần đứa nhỏ bất động là sự trợ giúp lớn nhất đối với hai người bọn họ."

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng là người đã trải qua mưa to gió lớn, lúc này chứng kiến cảnh con trai mình làm con tin thì không khỏi run rẩy toàn thân. Trên trán ông đầy mồ hôi lạnh, nhưng lại phải kìm nén sự sợ hãi rồi hét lên về phía con trai: "Quân Quân, con có nhớ lúc chơi trò chơi "người gỗ" với ba không? Ba đếm "một hai ba", Quân Quân lập tức nhắm mắt lại không cử động nhé, chờ đến lúc ba chạm vào con thì con mới được cử động đó, nếu con thắng, ba sẽ dắt con đi ăn hamburger, gà rán, khoai tây chiên!"

May mà con trai vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự là một đứa trẻ kiên cường, tuy rằng nó không hiểu, nhưng cũng biết giờ phút này ba đang cổ vũ nó, Quân Quân khóc lóc nói: "Con còn muốn uống Coca."

"Được được được, ba dắt con đi ăn! Con đừng cử động nha, ba đếm số đây, một, hai, ba, người gỗ!" Đội trưởng đội cảnh sát hình sự tận lực dùng giọng nói bình tĩnh hô lên.

Đứa bé trai ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, nhưng đã bất động.

Vưu Chính Bình đứng ở trên bờ thấy công tác trấn an đã hoàn thành, liền nhảy lên, giẫm lên mặt nước lao về phía giữa hồ.

Lúc này, toàn bộ công viên đã được Tổ Chức Thủ Hộ bao vây, chỉ có đội trưởng đội cảnh sát hình sự là người không biết gì hết, ông nhìn Vưu Chính Bình ngày thường cà lơ phất phơ, giờ phút này thế nhưng giống như một cao thủ võ lâm trong những bộ phim truyền hình, đi trên mặt hồ giống như đi trên đất bằng, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, đồng thời trong lòng cũng dấy lên một tia hy vọng.

Cho dù Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu là ai, có được sức mạnh như vậy, Quân Quân của ông nhất định sẽ không có việc gì.

Ngay lúc Vưu Chính Bình bước lên mặt nước, điện thoại của cục trưởng Tiêu vang lên. Đây không phải là điện thoại của cục trưởng Tiêu, mà là kẻ phá hoại tuyên bố đã vượt qua cấp 192 (tạm gọi là kẻ phá hoại 192) bỏ lại trong công viên sau vụ nổ, không biết là hắn đã trộm điện thoại của ai, dùng để liên lạc với Tổ Chức Thủ Hộ ở cự ly xa.

Tổ Chức Thủ Hộ đang dùng công nghệ cao để xác định vị trí của kẻ phá hoại 192, nhưng điện thoại di động được tại ứng dụng hệ thống có công năng gây nhiễu mạnh và hoàn toàn không thể định vị được, do đó nhóm kẻ phá hoại có tính năng này mới không tháy sợ hãi.

Cục trưởng Tiêu bấm nhận điện thoại, trong ống nghe truyền đến một giọng nói đã bị biến đổi: "Này, tao đã cho tụi bây một sự lựa chọn, thế nhưng tụi bây vẫn muốn cứu người, vậy đừng trách tao không khách khí."

Kết thúc lời nói của hắn, chiếc mũ nhỏ che nắng trên đầu đứa bé trai thế nhưng "Bùm" một tiếng nổ tung!

Vưu Chính Bình lúc này vẫn đang vội vã chạy về phía giữa hồ, căn bản không thể đuổi kịp tới, nhưng cậu không chút hoang mang, trong nháy mắt khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Vưu Chính Bình cũng đã bắt đầu hành động.

Sau nhiều năm huấn luyện, dị năng của cậu đã có thể cùng một lúc phóng ra ba không gian có thể chứa một thứ cùng một lúc.

Một không gian trong đó vãn được Vưu Chính Bình duy trì hằng năm, bên trong cất giấu một số vũ khí tầm nhiệt, súng điện cao thế và một số loại năng lượng khác nhau, cho phép cậu trở thành một kho vũ khí di động, có thể hỗ trợ đồng đội bất cứ lúc nào, mặc kệ khi nào hay chỗ nào cũng có thể tiến vào trạng thái chiến đấu. Cũng chính là bởi vì năng lực này, Vưu Chính Bình cần phải duy trì tinh thần ổn định, nếu như vô ý một chút thì năng lượng và vũ khí tích trữ trong không gian sẽ bị giải phóng ra ngoài, gây hại cho môi trường xung quanh.

Ban đầu Vưu Chính Bình thông qua nhiều môn thể thao mạo hiểm và huấn luyện đặc biệt vẫn không thể khống chế cảm xúc, cục trưởng Tiêu đã chuẩn bị từ bỏ kế hoạch kho vũ khí di động. Mọi người đều hy vọng Vưu Chính Bình có thể thành công khống chế năng lực này, tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng nếu thật sự không thành công là phải chấm dứt hoàn toàn.

Sự xuất hiện ngoài ý muốn của Úc Hoa giúp cho Vưu Chính Bình kiểm soát năng lực của mình một cách thuận lợi, đây cũng là lý do mà Tổ Chức Thủ Hộ cho dù cầm tù Úc Hoa cũng không cho phép hai người chia tay, bởi vì anh quá quan trọng đối với Vưu Chính Bình.

Không gian thứ hai của Vưu Chính Bình được sử dụng chủ yếu để bắt giữ kẻ thù (từng sử dụng khi đối phó với Chân Lê) cũng như che giấu đồng đội của cậu để tạo điều kiện cho các hành động ẩn nấp, không gian này ngày thường sẽ không được thi triển, chỉ có thể giải phóng lúc chiến đấy, không gian thứ hai có thể rời khỏi thân thể Vưu Chính Bình không quá 100 mét, quá 100 mét thì không gian sẽ tự động giải phóng.

Không gian thứ ba là được lĩnh ngộ ra khi chiến đấu với Nguyên Lạc Nhật mà không cần thầy dạy, lúc đó Vưu Chính Bình nhìn thấy Úc Hoa "Bị thương nặng" ngã xuống đất, liền muốn lao lên trời, lơ lửng trong khoảnh không bong bóng độc của Nguyên Lạc Nhật rồi chiến đấu cho tới chết. Vì để có thể đi lên trời ngay lập tức, Vưu Chính Bình đã san phẳng không gian chỉ có thể chứa một người thành một cầu thang trong suốt, bước lên đó trở thành chiếc thang trời.

Chiều dài của cầu thang trong không gian chỉ có hai mét, nhưng đôi chân của Vưu Chính Bình có thể thay đổi vị trí và hình dạng của không gian liên tục khi tiếp xúc vật lý. Khi đi từ bậc thang thấp nhất đến bậc thang cao nhất, cậu lại có thể điều khiển không gian hướng lên trên, bậc thang cao nhất dưới chân cậu lại biến thành bậc thang thấp nhát, cứ như thế tuần hoàn lặp lại và có thể bước lên tận không trung.

Đây có vẻ là một cách tuần hoàn tài nguyên không khoa học cũng không hợp lý, nhưng trên thực tế, nó có thể đạt được miễn là có đủ năng lượng hỗ trợ.

Mới vừa rồi Vưu Chính Bình thoải mái đi trên mặt nước giống như đi trên đất, đây cũng là sự vận dụng linh hoạt không gian thứ ba, là một không gian vô hình có thể thay đổi hình dạng và có thể cảm ứng được.

Thời điểm tiếng chuông điện thoại vang lên, Vưu Chính Bình vẫn còn cách đứa bé trai hơn 50 mét, cho dù bằng cách nào thì cậu cũng không thể đuổi kịp tới trước khi vụ nổ xảy ra, nhưng khi nghe tiếng điện thoại, Vưu Chính Bình đã làm một động tác ném lên trên không.

Tất nhiên thứ cậu ném không phải là không khí, mà là không gian thứ hai có chứa Sầm Tiêu.

Dị năng giả có thể hấp thu năng lượng từ bên ngoài, sức mạnh bùng nổ nhất thời vượt qua người thường, lấy tốc độ ném quả tạ để ném một thanh niên cũng không thành vấn đề.

Khi chiếc mũ nổ tung, Sầm Tiêu vừa vặn bay đến trên đầu cậu bé. Hắn ở bên trong không gian không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng Sầm Tiêu tin tưởng Vưu Chính Bình.

Bọn họ đã thảo luận rằng trong bát kể tình huống như thế nào, chỉ cần Vưu Chính Bình mở không gian ra, đó chính là thời điểm Sầm Tiêu khống chế lượng nhiệt do vụ nổ sinh ra đồng thời bảo vệ đứa bé trai!

Sầm Tiêu bay đến choáng não trên không trung, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc ôm bé trai bên dưới khi không gian mở ra. Bé trai được ba mình trấn an thì không hề giãy giụa gì, tùy ý để Sầm Tiêu chuẩn xác ôm lấy chính mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!