Suy nghĩ của Liên Vũ Phàm rất đơn giản, đơn giản là Úc Hoa có hai thân phận, một là kẻ phá hoại, nếu anh là kẻ phá hoại, Úc Hoa không thực sự ngất xỉu ở công viên giải trí ngày hôm đó, anh ta chắc chắn sẽ phát hiện chiếc quần của ông chú thủ hộ đẹp trai, nói không chừng thân phận của Vưu Chính Bình đã bại lộ. Trong trường hợp này, Úc Hoa vì muốn giấu giếm thân phận của mình, ngay cả khi biết rằng Liên Vũ Phàm đang thăm dò, cũng sẽ biểu hiện vân đạm phong khinh, giả vờ mắt mù không nhìn ra vấn đề của chiếc quần.
Hai là Úc Hoa quả thực vô tội, căn cứ vào điểu ra của Liên Vũ Phàm đối với Úc Hoa, xác định anh ta là một người rất cẩn thận, chỉ sợ đã sớm phát hiện hóa đơn mua hàng và nhãn mác kia của quần Liên Vũ Phàm thật ra là Vưu Chính Bình. Người thường làm sao có thể không tức giận trong hoàn cảnh này, sao có thể không phát hỏa, là đàn ông sao mà nhịn được.
Còn về việc hạnh phúc gia đình của Vưu Chính Bình có tan vỡ sau lần thăm dò này hay không, đối mặt với tình huống này thì Vưu Chính Bình sẽ xử lý như thế nào thì không thuộc phạm vi quan tâm của Liên Vũ Phàm.
Liên Vũ Phàm chính là người như vậy, trong các buổi diễn tập thực chiến, hắn có thể "giết" con tin hoặc đồng đội để hoàn thành nhiệm vụ, lý tính đến mức tận cùng, vô tình đến mức tàn nhẫn. Cho dù nhận được bài học từ cục trưởng Tiêu, hắn như cũ vẫn không thể nào quen với cách làm dinh dính nhơm nhớp của Vưu Chính Bình.
Liên Vũ Phàm cho rằng, thân là người thủ hộ, vậy phải đem tất cả vứt hết sau đầu, tình yêu? Hôn nhân? Người nhà?
Xin lỗi, người thủ hộ không có tư cách này.
Sầm Tiêu ngồi bên cạnh Liên Vũ Phàm, bưng ly bia lên trong không khí sôi nổi: "Chúng ta vốn là người không hề có quan hệ, nhưng lại kết nối với nhau bởi nhiều sự cố khác nhau, tuy rằng sự kiện đó có hơi xấu hổ, nhưng cũng là một loại duyên phận kỳ diệu, cụng ly cho duyên phận của chúng ta đi!"
Trong lúc nói chuyện, Sầm Tiêu đặt một tay của mình xuống dưới mặt bàn, dựng thẳng ngón trỏ lên hung hăng chọc vào đùi của Liên Vũ Phàm.
Năng lực của Sầm Tiêu là hệ lửa, là lực lượng truyền thống nhất cũng như khó đối phó nhất. Nhiệt độ cực nóng ngưng tụ trên đầu ngón tay, một lóng tay đã đốt cháy da thịt của Liên Vũ Phàm, da thịt bị nướng được che giấu bởi mùi vị hỗn tạp của quầy thức ăn.
"!!!" Liên Vũ Phàm dùng toàn bộ ý chí đè nén cơn đau cháy thịt của đùi, còn phải miễn cưỡng giơ ly bia cụng ly với mọi người, toàn bộ cơ mặt đều vặn vẹo.
Thấy hắn uống cạn bia trong ly, Sầm Tiêu mới buông ngón tay ra, từ trong túi áo lấy một chiếc bật lửa, cầm trong tay rồi thản nhiên chơi đùa.
Liên Vũ Phàm thấy lửa một hồi bật một hồi tắt, cảm nhận được ý tứ đe dọa của Sầm Tiêu, cũng không dám nhắc lại chuyện tình chiếc quần nữa, chỉ cúi đầu uống cạn bia.
Biểu hiện của Úc Hoa rất hoàn hảo, anh không chỉ thổ lộ những cảm xúc không vui và ghen tuông của mình mà còn không tỏ ra tức giận trước mặt đồng nghiệp mới. Anh đã chọn một phương pháp rất mềm mại, tinh tế mà vô cùng ngọt ngào để giải quyết chuyện này, thể hiện sự khôn ngoan và tu dưỡng bản thân của một người trưởng thành.
Liên Vũ Phàm không có gì để kiểm tra, cùng mọi người uống bia đến tận 11 giờ tối, số lượng người ở chợ đêm cũng thưa dần, mọi người mới ăn uống no đủ về nhà.
Úc Hoa vốn không định uống bia mà đã phá lệ, không ai lái xe cả. Ba người Sầm Tiêu, Liên Vũ Phàm và Chân Lê ba gọi xe về nhà, Vưu Chính Bình và Úc Hoa gọi người lái thay.
Bởi vì sức mạnh dị năng của mình, Sầm Tiêu đã làm bay hơi cồn ngay khi xâm nhập vào cơ thể, tửu lượng của hắn là vô đáy, là người tỉnh táo nhất ở đây. Đầu tiên là đưa Chân Lê về nhà, sau lại cùng Liên Vũ Phàm bắt xe đến căn hộ mới thuê của Liên Vũ Phàm.
Căn hộ của Liên Vũ Phàm cách nhà Sầm Tiêu không xa, hai người cùng nhau xuống xe.
Sau khi xuống xe đã làm 12 giờ đêm, Sầm Tiêu thấy bốn bề vắng lặng, cảnh cáo nói: "Anh đừng quan tâm vào chuyện này nữa, Vưu Chính Bình không dễ dàng gì có thể tìm được một người chồng có thể chăm sóc anh ấy chu đáo, đây là hạnh phúc không dễ gì của anh ấy. Anh nghi ngờ Úc Hoa là chuyện tự do của anh, nhưng xin đừng dùng phương pháp này để kiểm tra mối quan hệ hôn nhân của bọn họ, mong anh hãy lựa chọn một phương pháp nhu hòa và bí mật một chút."
"Hạnh phúc khó có được sao?" Hai tay Liên Vũ Phàm đút vào túi quần, lặng lẳng nhìn Sầm Tiêu trong bóng đêm, "Cậu cảm thấy những người như chúng ta sẽ có được hạnh phúc sao? Nói cách khác, ép buộc lựa chọn hôn nhân, đến tột cùng là vì thỏa mãn nhu cầu của bản thân, hay thực sự có thể cho người khác một gia đình chân chính? Trong lịch sử đã có bao nhiều người nhà của người thủ hộ chết oan chết uổng, cậu đã thống kê qua con số này chưa?"
"...... Úc Hoa và Vưu Chính Bình không giống nhau." Sầm Tiêu không biết nên phản bác lời của Liên Vũ Phàm như thế nào, một tiểu đội của bọn họ, ngoại trừ Vưu Chính Bình bị người nhà ép phải kết hôn hẹn hò mù quán, những người khác đều không có người yêu, không phải là không có nảy sinh tình cảm, mà là không dám.
Bởi vì bản thân mình không dám, cho nên hắn rất khâm phục và ngưỡng mộ dũng khí của Vưu Chính Bình, dũng khí bảo vệ tình yêu đó, tình cảm của chồng chồng bọn họ thật tốt, nhìn thấy Vưu Chính Bình mỗi ngày đều vui vẻ rải cẩu lương, thật giống như nhìn thấy tương lai của bản thân mình.
Liên Vũ Phàm lại không cho rằng như vậy, hắn lạnh lùng nói: "Có cái gì không giống nhau? Cậu cho rằng tôi thực sự không biết lý do bọn họ kết hôn sao? Vưu Chính Bình không thể khống chế dị năng của mình, mà Úc Hoa cũng chỉ là người ổn định cho cậu ta mà thôi. Cậu thực sự tin tưởng chính sách bảo vệ gia đình người thủ hộ mà cục trưởng Tiêu đề cạp sao? Đừng đùa!
Cục trưởng Tiêu chính là sợ Úc Hoa sau khi biết thân phận của Vưu Chính Bình sẽ lựa chọn ly hôn, dị năng của Vưu Chính Bình sẽ không ổn định một lần nữa, chúng ta sẽ mất đi một chiến sĩ mạnh mẽ!"
"Vấn đề anh tự hỏi quá cực đoan và thực dụng rồi." Sầm Tiêu nhíu mày phản bác.
Liên Vũ Phàm lắc đầu, quan điểm của hắn khác với Sầm Tiêu, ai cũng không thể thuyết phục ai, hai người tan rã trong không vui.
Ở phía bên kia, cặp chồng chồng ưu sầu trở về nhà dưới sự trợ giúp của người lái thay, Vưu Chính Bình đỡ Úc Hoa có chút dính người đi vào nhà, giúp anh đổi giày thay quần áo.
Úc Hoa không hút thuốc lá, hiếm khi uống bia, có khả năng chịu đựng rượu kém và tửu lượng trung bình khá. Vưu Chính Bình biết rằng người yêu không có khả năng uống say tới mức không chăm sóc được bản thân, chỉ là uống nhiều quá muốn làm nũng, cảm xúc được cồn phóng đại nên tùy hứng mà thôi.
Từ trước đến nay đều là Úc Hoa chăm sóc cuộc sống không thể tự gánh vác của Vưu Chính Bình, Vưu Chính Bình hiếm khi hầu hạ người khác nên không quá thuần thục.
Cũng may sức mạnh của cậu đủ khỏe để dễ dàng ôm Úc Hoa cao lớn lên trên giường. Tắm rửa là không khả năng lắm, vẫn là nhúng khăn ướt lau người cho Úc Hoa đi.
Vưu Chính Bình để Úc Hoa ở đó, muốn đứng dậy đi phòng tắm, nhưng lại bị Úc Hoa kéo lấy cổ tay của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!