Chương 20: (Vô Đề)

Liên Vũ Phàm rất muốn gào thét, tiểu đội khu Húc Dương các cậu lúc tập huấn có phải xảy ra vấn đề gì hay không, sao mà mỗi người đều không bắt được trọng điểm vậy? Đây là vấn đề về tiền cùng đồ ăn vặt sao?

Hắn còn cho rằng Sầm Tiêu là người duy nhất bình thường trong tiểu đội, sao mà lại không có não như vậy chứ?

"Khụ!" Cục trưởng Tiêu chủ trì đại cục ho khan một tiếng, "Mọi người nên gác lại mối quan hệ cá nhân, nghiêm túc nghe đội trưởng Liên báo cáo."

Tiểu đội khu Húc Dương lúc này mới bình tĩnh lại, không chỉ có Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu, năm thành viên khác của tiểu đội trong nháy mắt nhìn thấy điện thoại, vành mắt cũng đỏ hoe.

Đây là chiếc điện thoại phải gian khổ cỡ nào mới mua được mà!

Liên Vũ Phàm nói: "Mấu chốt của sự việc này là tại sao Úc Hoa đập vỡ điện thoại. Một người bình thường không thể làm hỏng điện thoại đến mức này nếu như cầm nắm bình thường, tôi nghi ngờ anh ta dùng búa hoặc vật nặng khác đập nát điện thoại. Nếu như là phá hủy bằng dụng cụ, điều này đại biểu cho đây không phải là hành vi vô ý, mà là hành vi chủ quan."

"Tôi lại cảm thấy khác, chiếc điện thoại này bị phá hư, chứng tỏ rằng Úc Hoa xác thực không phải kẻ phá hoại." Vưu Chính Bình bình tĩnh giải thích, "Theo như nghiên cứu của căn cứ chúng ta về điện thoại của Chân Lê, điện thoại của kẻ phá hoại sẽ ràng buộc với những cái app mà chúng ta không thể nhìn thấy, một khi có app tồn tại, sức mạnh của con người không có cách nào phá hủy điện thoại.

Khi thẩm vấn Chân Lê, chúng ta từng dùng áp lực hơn 10 tấn để phá hủy điện thoại, và trên điện thoại xuất hiện một lớp vỏ năng lượng không thể nhìn thấy, có thể chống lại áp suất của nước biển ít nhất là 10.000 mét."

Liên Vũ Phàm: "Tôi không cho rằng điện thoại này gắn liền với một cái app, xét smartphone hiện đại rất là đa chức năng, tôi cho rằng, Úc Hoa không cẩn thận bị rò rỉ thông tin gì đó trong điện thoại, vì bảo đảm an toàn tuyệt đối, anh ta mới đập vỡ điện thoại thành cái dạng này. Đáng tiếc anh ta không biết, trong nhóm người thủ hộ lại có một năng lực giả như tôi đây."

Liên Vũ Phàm cười đắc ý, sỡ dĩ hắn không khôi phục điện thoại ngay lập tức là để cho mọi người nhìn thấy chiếc điện thoại đã bị phá hủy triệt để như thế nào.

Lòng bàn tay hắn chạm vào các mảnh vỡ của điện thoại, ngay lập tức khôi phục hoàn toàn lại như cũ, trạng thái bật nguồn cùng lượng pin cũng khôi phục như trước đó.

Liên Vũ Phàm không biết mật khẩu, liền đưa điện thoại di động cho Vưu Chính Bình. Vưu Chính Bình chưa bao giờ xem trộm điện thoại của người yêu, đương nhiên cậu cũng không biết.

Úc Hoa đặt vân tay và mật khẩu để mở khóa, Vưu Chính Bình nhập sinh nhật của Úc Hoa, tức là cái ngày tặng điện thoại, mật khẩu không đúng. Cậu lại nhập sinh nhật của mình, ngày kết hôn, cũng không đúng.

Vưu Chính Bình nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhập vào cái ngày đầy màu sắc khi hai người gặp nhau trên lịch vừa rồi, thành công mở khóa điện thoại.

Vưu Chính Bình cúi đầu cười, trong lòng có chút ngọt ngào.

Cậu lại không ngờ rằng ngày đó đối với Úc Hoa lại quan trọng như vậy. Thực ra đối với Vưu Chính Bình mà nói, ngày đó quả thực là một ngày thảm khốc, cậu đã đem bản mặt mình ném hết đi chỉ trong một ngày.

Từ đó về sau cậu bất chấp tất cả, hoàn toàn không che giấu tính cách thật của mình, dù sao những chuyện tệ nhất đều đã bị Úc Hoa nhìn thấy, còn điều gì phải giấu giếm nữa.

Trước khi quen biết với Úc Hoa, ngoại trừ việc thỉnh thoảng tranh cãi với đám đàn em, Vưu Chính Bình ở trước mặt cục trưởng Tiêu và các lãnh đạo vẫn là tương đối nghiêm túc, hoặc nói đúng hơn là rất tình cảm.

Tuy nhiên dưới sự chăm sóc che chở của Úc Hoa, cảm xúc của Vưu Chính Bình dần dần ổn định, bắt đầu bộc lộ ra bản chất của mình, được Úc Hoa sủng nên càng ngày càng vô pháp vô thiên.

Liên Vũ Phàm cầm lấy chiếc điện thoại, tra được link mua hàng liên tiếp của Úc Hoa, cùng với một ít ảnh chụp, nhật ký cuộc gọi, mọi thứ đều bình thường.

Chỉ là có một thư mục được ẩn đi, được mã hóa ngay cả Vưu Chính Bình cũng không mở được. Liên Vũ Phàm nghĩ thầm rằng mình đã bắt được đuôi cáo rồi, sau khi hắn nhờ các nhân viên kỹ thuật mở khóa, thì nhìn thấy một danh sách huấn luyện rèn luyện lực eo.

Vưu Chính Bình: "......"

"Đây có thể là một mật mã gì đó, tôi sẽ lập tức nhờ các đồng nghiệp trong nhóm giải mã giúp." Liên Vũ Phàm nói.

"Không không không, không cần!" Vưu Chính Bình giật lấy điện thoại, "Cái này không cần anh phải xen vào."

"Đồng chí Vưu Chính Bình!" Liên Vũ Phàm không vui nói, "Cậu đã nhiều lần gây ảnh hưởng đến công việc của tôi, có phải đang bảo vệ người nhà mình hay không?"

Tất nhiên là không rồi, cậu là đang bảo vệ mặt mũi của chính mình mà, không thể để Liên Vũ Phàm điều tra tần suất sinh hoạt của chồng chồng cậu được? Vưu Chính Bình lau mặt nói: "Cái này không quan trọng, anh nói chứng cứ khác đi."

Sau đó Liên Vũ Phàm lại liệt kê thành tích chơi bóng rổ của Úc Hoa ở trường trung học so với video tám ngày trước, điều này chứng tỏ kỹ thuật ném rổ của Úc Hoa biến hóa quá lớn.

Tóm lại, chính là bị thay đổi người.

Vưu Chính Bình không tán thành chứng cứ của Liên Vũ Phàm, cảm thấy mấy thứ này tuy rằng có chút đáng ngờ, nhưng không thể là chứng cứ quyết định. Một ít lý do cậu sẽ trực tiếp hỏi Úc Hoa, Úc Hoa sẽ không không trả lời.

Liên Vũ Phàm còn cảm thấy Vưu Chính Bình quả thực ngây thơ, cho nên mới nghĩ ra biện pháp chất vấn trực tiếp, không sợ rút dây động rừng sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!