Chương 17: (Vô Đề)

Vưu Chính Bình làm người trả tiền, đương nhiên là để vị khách Úc Hoa chọn món ăn.

Úc Hoa chọn vài món mà Vưu Chính Bình thích ăn, anh không có cảm giác thèm ăn, cũng không có món ăn nào đặc biệt thích, cũng không phải là không thích cái gì, chỉ là càng thích nhìn Vưu Chính Bình ăn cơm ngon miệng.

Thực ra Vưu Chính Bình cũng không kén ăn, cái gì cũng ăn được hết, nhưng mà nếu gặp được món ăn yêu thích thì lại càng ăn uống ngọt ngào hơn.

"Toàn là những món em thích, anh thì sao?" Vưu Chính Bình có chút không hài lòng với thực đơn gọi món.

"Em thích ăn cái gì thì anh cũng thích mà." Úc Hoa cũng không nói những lời tâm tình quê mùa sến súa hoặc là qua loa lấy lệ, chỉ khi nhìn thấy bộ dáng của Vưu Chính Bình vui vẻ ăn uống, Úc Hoa mới có thể cảm thấy món ăn nhạt như nước ốc cũng sẽ ngon miệng.

Nghe những lời anh nói, Vưu Chính Bình càng cảm thấy chột dạ, không biết nên dò hỏi Úc Hoa như thế nào.

Úc Hoa tự nhiên rót một ly trà xanh cho Vưu Chính Bình, lơ đãng hỏi: "Anh mới tìm được công việc, còn chưa kịp nói với em, sao em lại biết? Tin tức thật nhanh nha."

Úc Hoa không hề nghi ngờ Vưu Chính Bình, anh cùng người yêu chung sống với nhau nhiều năm như vậy, sự tín nhiệm cơ bản nhất là điều nên có.

Vưu Bình Chính một ngụm uống cạn nước trà xanh trong cốc, khẽ cắn môi nói: "Em, em nhờ Sầm Tiêu hỏi thăm tin tức của anh từ một người anh quen trong thị trường nhân tài, mấy ngày gần đây anh vẫn luôn tìm việc, lại không nói gì với em, em có chút lo lắng."

Cậu chột dạ cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, em nên cho anh có không gian riêng."

"Chuyện này thì có gì đâu," Úc Hoa tự nhiên rót đầy ly trà cho Vưu Chính Bình, "Hằng ngày em đều không tìm anh truy hỏi về vấn đề tìm việc, mà là âm thầm săn sóc quan tâm. Không chỉ cho anh một không gian thở, còn bí mật quan tâm tới anh, anh vui vẻ còn không kịp."

Úc Hoa sao lại tốt như vậy cơ chứ! Vưu Chính Bình nghe được câu trả lời của anh, thiếu chút nữa là khóc, Úc Hoa là một người ngay thẳng ngốc nghếch, không có gì ngạc nhiên khi anh bị lãnh đạo xúc phạm và sa thải ở công ty ban đầu, chắc chắn là lỗi của lãnh đạo rồi.

"Em rất xấu hổ." Đôi tay Vưu Chính Bình cầm lấy ly trà, không dám ngẩng đầu.

Úc Hoa thấy Vưu Chính Bình cúi đầu, liền nắm lấy tay cậu đặt trong lòng bàn tay anh: "Mỗi người luôn có những tình huống cảm thấy chán nản, thời điểm anh khổ sở, nghĩ đến có một người luôn âm thầm quan tâm anh, mặc kệ anh nghèo túng, em luôn sẵn sàng làm việc vất vả, là trụ cột trong nhà. Em không cần phải cảm thấy có lỗi, là anh nên nói cảm ơn mới đúng."

Vưu Chính Bình ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Úc Hoa, nghĩ thầm rằng đây nhất định là Úc Hoa chân chính, Liên Vũ Phàm chính là rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện, Chân Lê thì lại càng lợi dụng Úc Hoa lương thiện để lừa gạt anh ấy.

Nghĩ đến kẻ phá hoại Chân Lê, trong lòng Vưu Chính Bình liền dâng lên cảm giác nguy hiểm. Nếu không phải Chân Lê lừa Úc Hoa vào làm trong văn phòng của hắn, Úc Hoa cũng sẽ không bị Tổ Chức Thủ Hộ nghi ngờ, mặc kệ kết quả điều tra như thế nào, Vưu Chính Bình nhất định phải khuyên Úc Hoa từ chức!

"Nếu như anh không chán ghét em quan tâm anh, vậy thì em có hai lời muốn nói." Vưu Chính Bình dùng ngón tay xoa xoa lòng bàn tay Úc Hoa.

Lòng bàn tay Úc Hoa bị gãi gãi, tim cũng theo đó mà ngứa theo, anh cười nhẹ hỏi: "Có gì phân phó đây?"

"Anh là giám đốc điều hành của một công ty thuộc top 100 trong nước, anh có trình độ cao như vậy, muốn tìm công việc gì cũng có thể? Vì cái gì lại muốn đi làm trong một văn phòng nhỏ như vậy?" Vưu Chính Bình không vui hỏi, "Em đã nhờ Sầm Tiêu tra xét một chút, phòng làm việc của ông chủ Chân mới đăng ký có ba ngày, hắn mới vừa hoàn thành việc thủ tục việc tạm dừng nghỉ học đại học thì bắt đầu gây dựng sự nghiệp, như vậy thật không đáng tin!"

Vưu Chính Bình không thể đề cập đến "Kẻ phá hoại", "Nguy hiểm", "Âm mưu" và các chủ đề khác, chỉ có thể vắt hết óc tìm lý do.

Úc Hoa đã sớm biết người yêu của anh sẽ không hài lòng với công việc này, người bình thường cũng sẽ không hài lòng, nhưng anh đã tìm ra một cái cớ thỏa đáng.

"Đương nhiên là anh biết phòng làm việc của hắn không đủ chính quy," Úc Hoa chuẩn bị lừa dối người yêu, anh không muốn đối mặt với ánh mắt tinh anh của người yêu bằng sự xảo quyệt của mình, anh cúi đầu nhìn vào đôi bàn tay đang nắm lấy của hai người, đọc ra lời thoại theo kịch bản đã soạn, "Nhưng mà, Bình Bình, anh đã làm việc được 5 năm từ sau khi tốt nghiệp đại học, lại qua 3 năm, anh đã 30 tuổi."

"Cho nên anh vẫn còn trẻ và đầy triển vọng, tại văn phòng làm việc của Chân Lê chính là nhân tài không được trọng dụng." Vưu Chính Bình cường ngạnh nói.

Úc Hoa tiếp tục lời thoại của mình: "Tục ngữ có câu "Tam thập nhi lập*", lúc trước từ chức khỏi công ty kia, thật ra anh vẫn luôn có điều lo lắng, vẫn chưa dám nói với em."

*Tam thập nhi lập: nghĩa là người ta đến 30 tuổi mới có thể tự lập, dựng nên sự nghiệp cho bản thân.

"Lo lắng điều gì?" Vưu Chính Bình khó hiểu hỏi.

Úc Hoa nói: "Anh đã nhìn thấy đỉnh cao của chức nghiệp ngành sản xuất cùng không gian phát triển cho nghề nghiệp của mình, anh phát hiện cả đời mình cũng chỉ có thể là một giám đốc nhân sự. Đương nhiên, cái từ "giám đốc" này nghe vô cùng có thể diện, nhưng đằng sau nó là cái gì? Tăng ca theo yêu cầu, lãnh đạo quát mắng, càng khao khát những người mới rảnh rỗi và không quản ngại, bị kẹp giữa cấp trên với cấp trên, và...... Bản thân thì càng ngày càng sa sút.

"Bình Bình, em còn nhớ là vì tăng ca, anh đã nấu bữa sáng và bữa tối cho em được bao nhiêu lần? Ba năm, 176 lần ăn sáng, 459 lần ăn tối, cho tới bây giờ thì chúng ta đã kết hôn 1072 ngày đêm, trong đó hết một nửa thời gian anh không thể làm bạn bên cạnh em. Khi anh không ở nhà, em không thấy tĩnh mịch sao?"

"Ừm, có chút cô đơn, nhưng đó là vì công việc mà." Khuôn mặt Vưu Chính Bình dần dần đỏ ửng, cậu không nghĩ rằng Úc Hoa cất giấu nhiều tâm tư như vậy, "Hơn nữa anh luôn lo âu như thế, em lại một chút cũng không nhận ra, mỗi ngày chỉ biết ăn cơm anh nấu, em thật là không đủ tư cách."

Không phải đâu! Úc Hoa nhíu mày, rõ ràng anh luôn thích cuộc sống như thế này, anh thích cảm giác tồn tại chân thực như vậy, anh thích khi tăng ca thì nhận được tin nhắn "Mau làm xong việc rồi về nhà đi nè, em nhớ anh" của Vưu Chính Bình, điều này khiến cho anh vô cùng có động lực!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!