Chương 15: (Vô Đề)

Để tránh bị hiềm nghi, Vưu Chính Bình không những không thể tham gia điều tra, mà ngày cả mặt nạ nano cũng bị tiểu đội của Liên Vũ Phàm mang đi, nguyên nhân là mặt nạ nano của bọn học đã bại lộ trước mặt Chân Lê, thay vì lãng phí một chiếc mặt nạ mới, không bằng tiếp tục sử dụng nó, mặt nạ này cũng tương đương với những gương mặt của người thủ hộ khu Húc Dương, cũng có lợi cho tiểu đội Vưu Chính Bình che giấu tung tích.

Vưu Chính Bình dùng hai tay cầm hộp mặt nạ, Liên Vũ Phàm đưa tay ra lấy, Vưu Chính Bình lại không buông.

Cục trưởng Tiêu và đam người Sầm Tiêu nhìn Vưu Chính Bình, người đang giữ chặt chiếc hộp không buông tay.

Liên Vũ Phàm nâng hai tay lên giật mạnh, nhận ra thực lực của ông không mạnh bằng Vưu Chính Bình, liền lễ phép tươi cười: "Đội trưởng Vưu, tôi chỉ là tạm thời mượn những chiếc mặt nạ này mà thôi, chờ điều tra kết thúc, đội trưởng Vưu sẽ tiếp tục phụ trách khu Húc Dương."

Cục trưởng Tiêu và đám người Sầm Tiêu nhìn về phía Liên Vũ Phàm gật gật đầu, chính là cái lý như vậy.

Vưu Chính Bình cắn răng nói: "Úc Hoa không có khả năng bị người khác thay thế, tôi đã sống với anh ấy nhiều năm như vậy, người yêu đổi thành người khác tôi còn không biết sao?"

Đám người vây xem nhìn thấy bộ dạng kiên định của Vưu Chính Bình, lại cảm thấy rất tin tưởng phán đoán của cậu.

Liên Vũ Phàm khác với Vưu Chính Bình, Vưu Chính Bình xử sự ngay thẳng, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, tình cảm vô cùng chân thành. Liên Vũ Phàm nói chuyện và làm việc một cách cực kỳ chính phủ, khách sáo, ông nói: "Tất nhiên chúng tôi tin tưởng vào khả năng phán đoán và trực giác của cậu với tư cách là đội trưởng, nhưng chúng ta cần đưa ra bằng chứng trong mọi việc, chúng ta không thể đưa ra kết luận dựa trên cảm xúc."

Ẩn ý đó chính là Vưu Chính Bình xử trí theo cảm tính, khả năng hai mắt đã bị khuất tầm nhìn.

Mọi người đều đồng ý rằng cảm xúc của Vưu Chính Bình đúng là có vấn đề, mới vừa rồi còn đập bàn của cục trưởng Tiêu.

Vưu Chính Bình đang rất tức giận, chẳng lẽ bài tập rèn luyện eo của cậu với Úc Hoa mấy ngày nay là giả sao? Nếu cậu không nhận ra người yêu mình ngay cả khi tiếp xúc với nhau ở cự ly âm, vậy không bằng cậu chết đi cho rồi.

"Tôi không phản đối việc điều tra Úc Hoa, điều tra rõ ràng thì chồng chồng chúng tôi mới có thể cởi bỏ khúc mắc, tiếp tục sống một cuộc sống bình yên. Nhưng tôi muốn đích thân điều tra, tôi phải tự mình chứng minh Úc Hoa vô tội!" Vưu Chính Bình dùng năng lượng bí mật, mặt nạ nano ông chú đẹp trai cứ tiền lại gần cậu hơn.

Tầm mắt mọi người dời đến hộp mặt nạ trên người Vưu Chính Bình.

"Đùa giỡn!" Liên Vũ Phàm thấy rằng sức mạnh của mình thực sự thua Vưu Chính Bình, liền âm thầm xé một góc của hộp mặt nạ và sử dụng khả năng sửa chữa để kéo chiếc hộp về phía mình, "Khi cậu ở căn cứ huấn luyện, thể chất, dị năng, tốc độ phản ứng, sức phán đoán quả thực là hạng nhất, nhưng thành tích về lý trí của cậu hết lần này đến lần khác đều không đạt tiêu chuẩn, mỗi lần thành tích của cậu trong cuộc thi thủ hộ quốc gia đều không bằng tôi, vạn năm là hạng hai!"

"Ồ, mỗi lần từ bỏ đồng đội khi đang nguy cấp, vì để giết "kẻ phá hoại" trong bài kiểm tra, tên khốn máu lạnh đầu tiên giết chết "con tin" và "người nhà" cũng chính là ông!" Vưu Chính Bình đột nhiên nhận ra nói, "Vậy thì tôi đây càng không thể giao Úc Hoa cho ông!"

Dùng dị năng đúng không, tôi đây không có dị năng à! Vưu Chính Bình nhìn ra kỹ xảo nhỏ của Liên Vũ Phàm, tâm niệm hơi động, dùng không gian vô hình bao bọc lấy mảnh nhỏ hộp giấy mà Liên Vũ Phàm đang đoạt đi, và sức mạnh dị năng của Liên Vũ Phàm giảm xuống mười lần, một lần nữa chiếc hộp lại nghiêng về phía Vưu Chính Bình.

"Tôi chỉ là làm theo lời dạy của huấn luyện viên thôi, đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất, tốt nhất để bảo vệ nhiều người nhất có thể!" Phần eo của Liên Vũ Phàm chùng xuống, dùng sức hạ bàn, bắt đầu tranh giành chiếc hộp mặt nạ bằng toàn bộ sức lực của mìn.

"Đánh rắm!" Vưu Chính Bình gấp đến độ chửi thề, "Ông chính là không có năng lực bảo vệ mọi người, vì vậy ông luôn bỏ rơi những người thân cận nhất của mình. Nếu ông không có đủ năng lực thì nên rèn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn, khi dễ người không có dị năng, người nhà, đồng đội bị thương làm gì? Người không có tiền đồ mới lựa chọn, lão tử đây thì tất cả đều muốn!"

"Cậu mới là đánh rắm! Sức mạnh của con người quá nhỏ bé trước hành tinh và vũ trụ, sức mạnh có giới hạn và năng lượng cũng có giới hạn. Bài kiểm tra lý trí không phải để kiểm tra xem cậu mạnh đến đâu, mà là kiểm tra nếu là cậu thực sự gặp phải tình huống tiến thoái lưỡng nan, mọi việc phải dựa trên lợi ích của đất nước và nhân dân. Để bảo vệ thế giới này, tất cả đều có thể hy sinh, bao gồm cả chính mình!"

Trái ngược với sự bình yên và tĩnh lặng của Úc Hoa, Vưu Chính Bình luôn có bản lĩnh làm người ta tức giận. Liên Vũ Phàm, người luôn quản lý cảm xúc một cách lý trí, đối xử với người khác bằng nụ cười lịch sự cũng bị Vưu Chính Bình làm cho phát điên, tức giận đến mức mắng luôn Vưu Chính Bình.

Hộp mặt nạ bị cánh tay hai người túm tới túm lui, tầm mắt của đám người Sầm Tiêu sớm đã giao tiếp xong với tiểu đội của Liên Vũ Phàm cứ liếc trái liếc phải theo sự di chuyển của chiếc hộp, cổ vặn đến rút gân.

Cục trưởng tiêu ngược lại bình tĩnh nghe hai người khắc khẩu, thậm chí còn một lý nước và cốc giữ nhiệt, hai tay cầm ly nước nóng rồi uống.

Hai người không ai chịu thua, bắt đầu cuộc chiến xung quanh chiếc hộp mặt nạ nano, dị năng của hai bên đều được kích hoạt hoàn toàn, không khí trong phòng chịu ảnh hưởng của năng lượng mà va chạm dữ dội, tạo ra một cơn gió xoáy nhỏ trong văn phòng.

Một tiếng nổ "Ầm" vang lên, chiếc hộp nano trong trung tâm năng lượng bị vỡ nát, mặt nạ bên trong chia năm xẻ bảy, hai người đồng thời lảo đảo về phía sau, người của họ nhanh chóng tiến tới đỡ lấy lão đại của mình.

Cục trưởng Tiêu cầm ly uống nước ngồi giữa trung tâm vụ nổ, một cốc nước nóng liền tạt thẳng vào mặt cục trưởng Tiêu, chiếc bàn mới vừa khôi phục lại bị gãy làm đôi.

Cục trưởng Tiêu bình tĩnh lau mặt, dùng thanh âm tràn ngập uy nghiêm nói: "Tranh ra cái cao thấp đủ chưa?"

Hai người cùng bò dậy, Vưu Chính Bình nhìn mặt nạ vỡ vụn, Liên Vũ Phàm lại một chưởng ấn vào đó, khuôn mặt ông chú đẹp trai lại hồi phục như cũ, mặt nạ cuối cùng không hư hao gì mà trong tay Liên Vũ Phàm.

Liên Vũ Phàm tuy có được mặt nạ, nhưng bộ dáng cũng rất chật vật. Năng lượng hai người va vào nhau, lông tóc Vưu Chính Bình không tổn hao gì, Liên Vũ Phàm lại bị nội thương. Bỏ đi các biểu hiện hình thứ khác nhau của dị năng, năng lượng của Vưu Chính Bình liền vượt xa Liên Vũ Phàm.

Liên Vũ Phàm lau vết máu trên khóe miệng, cố gắng hết sức dùng toàn lực để đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh cục trưởng Tiêu, cắn răng phục hồi cái bàn cùng cốc giữ ấm thành như cũ.

Có trời mới biết hắn đi những bước này khó khăn như thế nào, mỗi một bước đều cảm thấy chân mình bị gãy. Năng lực của hắn chỉ có thể hoạt động trên những thứ không phải cơ thể sống, đối sinh mệnh không có hiệu quả, bản thân mình bị thương cũng chỉ có thể chịu đựng mang thương tích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!