Tâm trạng mấy ngày nay của Vưu Chính Bình vô cùng tốt, mỗi ngày đều là vừa hát vừa đi làm, theo dõi những kẽ hở của Chân Lê, còn không quên dùng ánh mắt của nhân sĩ thành công khinh bỉ đám người Sầm Tiêu.
"Anh Tiêu, lão đại ngốc mấy ngày nay bị cái gì vậy?" Sư Vĩnh Phúc khó hiểu hỏi.
"Lão đại ngốc" là biệt danh riêng của họ dành cho Vưu Chính Bình, chạm mặt thì là "Lão đại" sau lưng thì là "Lão đại ngốc", điều này thể hiện sự ngưỡng mộ và yêu mến hoàn toàn của mọi người dành cho Vưu Chính Bình, không bị cấp dưới phàn nàn thì không phải là người lãnh đạo tốt, lão đại không bị đám đàn em khinh bỉ thì không phải là lão đại tốt.
Sầm Tiêu – đội phó, lãnh đạo thứ hai, cũng là linh hồn gắn bó với đội trưởng ngốc nhướn mày, không kiên nhẫn nói: "Anh ta còn có thể có chuyện gì, cãi nhau với Úc Hoa thì đập bàn, làm lành rồi thì ta đây nhân sinh là người chiến thắng. Cậu nhìn vào đôi mắt của anh ta kìa, một bộ đồng tình thương cảm dành cho đám cẩu độc thân chúng ta, thật là bực mình."
"Anh ấy ở đây, ở đây! Làm gì thế?" Sư Vĩnh Phúc thấp giọng nói.
Sầm Tiêu bất động thanh sắc nói: "Mặc kệ anh ta nói cái gì, chúng ta cũng đừng có hỏi quan hệ của anh ta với Úc Hoa thế nào, không cho anh ta có cơ hội khoe khoang, nghẹn chết anh ta luôn!"
Một đám đàn em liếc mắt nhìn nhau, vô thanh vô tức trao đổi thông tin.
Vưu Chính Bình cầm một hộp cơm lớn đi tới, đặt trên bàn rồi mở ra, lộ ra những chiếc đùi gà nướng bí mật ở bên trong. Cậu mặt mày hớn ha hớn hở nói: "Sau khi Úc Hoa biết anh là cảnh sát phụ thì cảm thấy anh đây quá vất vả, cố ý vì anh chuẩn bị thêm cơm, ôi đùi gà thơm ngào ngạt. Chỉ là làm hơi nhiều, một mình ăn không hết thì phải làm sao bây giờ?"
Sầm Tiêu búng tay một cái: "Quả thật là rất sầu nha, không sao đâu, anh em chúng ta có nạn cùng chia, các anh em, lên!"
Vừa dứt lời, một đám đàn em ùa lên, xúm lại giật sạch đùi gà. Vưu Chính Bình chỉ là vì khoe ra, cũng không có ý định chia sẻ hộp cơm tình yêu của Úc Hoa cho đám bạn bè, vừa thấy đùi gà của mình bị cướp liền tiến lên bảo vệ, tuy nhiên hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay, một đống đùi gà đã bị đoạt mất, Vưu Chính Bình chỉ bảo vệ được hai cái.
"Các người......"
Vưu Chính Bình tay cầm đùi gà đang muốn nổi trận lôi đình thì Sư Vĩnh Phúc lại thò người qua, cắn một ngụm chân gà trên tay cậu, dùng đầu lưỡi liếm láp nói: "Anh cũng không định ăn cái này đúng không?"
Vưu Chính Bình trợn mắt há hốc mồm nhìn Sư Vĩnh Phúc dùng phương pháp cực kỳ vô sỉ cướp đi cái đùi gà mà cậu bảo vệ, bị cắn thành như vậy cậu cũng không ăn được nữa, chỉ có thể bị Sư Vĩnh Phúc cướp đi.
Cậu lo lắng cái đùi gà cuối cùng kia bị cướp đoạt, vội vàng cắn một miếng, ăn lấy ăn để với đám bạn như trút giận.
Thanh niên trẻ tuổi vận động nhiều, sức ăn cũng lớn, tốc độ ăn cơm vô cùng mau lẹ, mười mấy cái đùi gà nướng đã bị xóa sổ trong vòng chưa đầy năm phút, để lại Vưu Chính Bình bàng hoàng trước hợp cơm trống rỗng.
Khi Úc Hoa mang hộp cơm đến cho cậu đã nói qua, khẳng định là Vưu Chính Bình ăn không hết, muốn cậu chia sẻ cho đồng nghiệp. Vưu Chính Bình nghĩ là đem chia sẻ mỗi người một cái, còn lại đều thuộc về cậu, ai ngờ rằng cái đám người đó đem mỗi người hai đùi đoạt đi hết rồi!
"Ực!" Sầm Tiêu nấc lên một cái, lấy khăn giấy ướt lau miệng nói, "Giúp em cảm ơn anh Úc nha."
Ngay cả khăn giấy ướt cũng là Úc Hoa cho vào túi, anh biết rằng thói quen sinh hoạt của mấy người trẻ tuổi không tốt, lo lắng bọn họ trực tiếp dùng tay áo lau miệng, nên yêu cầu Vưu Chính Bình mang lên khăn ướt khử trùng.
Vưu Chính Bình không biết cuộc cuộc sống hôn nhân của người khác có hạnh phúc hay không, nhưng cậu biết cuộc sống hôn nhân của cậu hạnh phúc trăm phần trăm.
Úc Hoa chăm sóc Vưu Chính Bình rất tốt, đám người Sầm Tiêu cũng không nhịn được mà hâm mộ.
Của biếu là của lo, của cho là của nợ. Sau khi ăn đồ ăn của Úc Hoa, Sầm Tiêu quyết định nể mặt mấy cái đùi gà, cho Vưu Chính Bình một cơ hội khoe khoang, cậu nói: "Được rồi, em cho anh mười phút để nói về mối quan hệ chồng chồng của anh, chúng ta...... Cố mà nghe một chút."
Tính cách Vưu Chính Bình hấp tấp, tức giận nhanh mà nguôi giận cũng rất nhanh.
Thấy đám đàn em cuối cùng cũng chịu nghe mình kể về cuộc sống hạnh phúc, Vưu Chính Bình vội lau miệng, sửa sang lại quần áo, đắc ý dào dạt kể chuyển sau khi sửa gương.
Ngày đó sau cơ hội sửa gương, cậu chủ động xuất kích, an ủi Úc Hoa đang thất nghiệp. Cậu nói với Úc Hoa, Cục Công An gần đây tăng tiền lương của cảnh sát phụ lên tiêu chuẩn nghề nghiệp, mặc dù mức lương hiện tại của cậu không bằng công chức, nhưng so với 2500 (~ 8tr5) thì cao hơn nhiều, sau khi lương cơ bản cộng với trợ cấp sinh hoạt được trừ vào bảo hiểm xã hội hằng năm và một quỹ nhà ở thì còn hơn 4000 (~ 13tr6).
Mức lương này nghe có vẻ không cao, nhưng mà cậu có lương hiệu suất (tiền tăng ca), làm được nhiều kiếm được nhiều, chỉ cần cậu chịu làm, khoản vay mua nhà sẽ không thành vấn đề, kêu Úc Hoa không cần lo lắng, cứ bình tĩnh tìm việc làm, không cần tùy tiện tìm một công việc không phù hợp với chính mình.
"Ngoài ra, sau khi em làm cảnh sát bổ trợ, đồn công an đã cấp cho cảnh sát một chiếc xe điện mini, sau này em không cần lái xe, còn có thể tiết kiệm xăng, xe của chúng ta hao xăng quá." Vưu Chính Bình tính toán tỉ mỉ nói.
Thực tế tiền lương hiệu suất một năm chẳng được bao nhiêu, cho dù miễn cưỡng trả được khoản vay mua nhà thì cũng không đủ sống. Thế nhưng Vưu Chính Bình cũng không phải dựa vào mức tiền lương này để nuôi Úc Hoa, cậu có thể bí mật chuyển mấy trăm vạn kia của mình vào bằng cách thêm các khái niệm về lương hiệu suất, tiền thưởng và các khoản thu nhập khác, nghĩ ra biện pháp này quả thực cậu quá thông minh!
Trong khi Vưu Chính Bình đang âm thầm tự khen bản thân, Úc Hoa ngồi ngay bên cạnh ôm chặt người yêu.
Úc Hoa nắm tay Vưu Chính Bình, đôi tay đó cũng không phải là đôi bàn tay mềm mại gì, trên đó có không ít vết chai sần, lòng bàn tay cũng thật thô ráp, trên tay phải còn vết phỏng do tàn thuốc.
"Cái này à...... Khụ khụ" thấy Úc Hoa nhìn chăm chú nhìn chăm chú vết thương do Chân Lê tạo ra, Vưu Chính Bình vội che dấu nói, "Này...... Chính là ngoài ý muốn, thời điểm tối hôm qua chấp hành nhiệm vụ, một người đàn ông say rượu cứ tự đốt mình bằng tàn thuốc, em ngăn hắn lại...... Không có việc gì, vết thương không nghiêm trọng, rất nhanh khỏi thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!