Chương 1: (Vô Đề)

Buổi sáng 05:59 phút, Úc Hoa đúng giờ thức dậy trước một phút trước khi đồng hồ báo thức vang lên, anh tắt đồng hồ báo thức, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi giường, nằm ở bên cạnh anh là Vưu Chính Bình đang ngủ ngon lành, không chút nào chịu ảnh hưởng.

Úc Hoa năm nay 27 tuổi, là người yêu của Vưu Chính Bình, tốt nghiệp trường đại học top 3 trong nước, từng là giám đốc nhân sự của một công ty tài chính có tiếng với mức lương từ mấy chục vạn đến trăm vạn mỗi năm. Ngoại trừ các hoạt động xã giao cần thiết, các buổi tiệc của công ty và các hoạt động khác, mỗi ngày anh đều đúng 6 giờ chiều về nhà, đi ngủ trước 11 giờ tối, sáng sớm dậy trước 1 hoặc 2 phút trước 6 giờ, vào buổi trưa nghỉ ngơi từ nửa giờ đến một giờ tùy theo điều kiện công việc.

Anh có một sự vững vàng cùng ổn trọng vượt xa tuổi thực của mình, trong ánh mắt thâm thúy dường như cất giấu rất nhiều chuyện xưa. Thói quen tập thể hình quanh năm khiến anh có dáng người rất tốt, tây trang phẳng phiu ôm sát cơ bắp, chuyển hóa phần hormone kia thành hơi thở cấm dục.

Kỹ năng nấu nướng của Úc Hoa vô cùng tốt, anh thích rời giường sớm một chút, vì người yêu Vưu Chính Bình chuẩn bị bữa sáng phong phú, mỗi lần nhìn Vưu Chính Bình thỏa mãn ăn xong bữa sáng anh làm, trong lòng Úc Hoa đều dâng lên một niềm vui sướng tột cùng.

Sáng sớm 7 giờ rưỡi, Vưu Chính Bình bị mùi thơm của bữa sáng đánh thức, cậu khoa trương duỗi cái eo lười, ngáp một cái thật lớn, ôm chăn quọ quậy trên giường, với một mái tóc rối trên đầu, lẩm bẩm nói: "Hôm nay anh làm món gì ngon nha?"

Úc Hoa đặt bữa sáng lên bàn, hướng về phòng ngủ nói với Vưu Chính Bình đang nằm trên giường: "Hôm qua em nói muốn ăn bữa sáng kiểu Quảng Đông, nên anh làm sủi cảo tôm, xíu mại, bánh bao nhân trứng sữa, cháo cá, hoành thánh chiên cùng bánh tart trứng, còn có lạp xưởng nướng cùng sữa đậu đỏ nước cốt dừa, tối hôm qua anh không có chuẩn bị quá nhiều, thời gian buổi sáng có hạn nên chỉ làm được một chút này."

"Này còn gọi là một chút sao?" Vưu Chính Bình như một con cá chép lật khỏi giường, cậu vọt vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt.

Cậu cùng Úc Hoa kết hôn cách đây ba năm, sau nhiều năm chung sống, Vưu Chính Bình đã hình thành thói quen ăn sáng, đồng hồ sinh học cũng dần dần trở nên quy luật.

Trước khi quen được Úc Hoa, cuộc sống sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Vưu Chính Bình muốn có bao nhiêu tồi tệ liền có bấy nhiêu tồi tệ.

Mỗi ngày cậu chơi điện thoại cho đến hơn 3 giờ sáng, buổi sáng 9 giờ đi làm, cậu bị đồng hồ báo thức đầu tiên lúc 08:30, tắt đồng hồ xoay người ngủ tiếp một giấc, 08:40 đồng hồ báo thức lại vang lên lần thứ hai, mãi cho đến 08:50 phút, đồng hồ báo thức lại lần thứ ba vang lên một âm thanh inh ỏi như còi cảnh sát, Vưu Chính Bình mới có thể nhảy xuống giường, dùng thời gian 3 phút rửa mặt mặc quần áo một cách lung tung, một đường chạy như điên đến đến đơn vị cách ký túc xá không xa, 9 giờ đúng giờ điểm danh.

Bữa sáng chưa bao giờ ăn, cơm trưa luôn là khẩu vị lẩu cay nồng, cái loại lẩu khẩu vị nặng và có lượng calo cao, buổi tối bữa ăn khuya không ngừng ăn, đêm khuya 23 giờ còn sẽ đặt một phần nướng BBQ và bia, ăn đến căng bụng mới thôi.

Thanh niên Vưu Chính Bình thích ăn uống sảng khoái, chơi bời sảng khoái, cơm dùng miệng to ăn, rượu dùng miệng to uống, chơi game thâu đêm suốt sáng, ban đêm mới là lễ hội cuồng hoan của giới trẻ, "Sinh thời hà tất phải ngủ nhiều, sau khi chết sẽ tự ngủ nhiều hơn" là cậu qua loa lấy lệ nói với người lớn, sống tùy ý buông thả chính là cuộc sống mà Vưu Chính Bình muốn hướng tới.

Mãi đến khi gặp và yêu Úc Hoa, Vưu Chính Bình mới chậm rãi học được ngủ sớm dậy sớm, buổi tối cũng bỏ bữa ăn khuya.

Cậu tắm rửa, chải lại mái tóc dày sau khi sấy tóc, nghĩ đến đám hồ bằng cẩu hữu kia do thức suốt đêm mà từ từ rụng tóc, Vưu Chính Bình xấu xa cười một cái, cầm lược lên chuẩn bị chải một kiểu tóc trẻ trung xinh đẹp soái khí bức người.

Cậu chải tóc trái một chút, phải một chút ở trước gương, luôn có một sợi tóc quật cường trước sau dựng đứng lên ở chính giữa, giống như một trái ớt hiểm phóng đãng không kiềm chế được ngốc mao.

Vưu Chính Bình cầm theo lược đi đến bên người Úc Hoa đang dọn bữa sáng: "Có một cọng tóc dựng đứng lên, dùng lược chỉnh lại cho em một chút."

Úc Hoa không chỉ có tài nấu ăn ngon mà còn có một đôi tay dùng kéo thần kỳ so với lão sư Tony ở cửa hiệu cắt tóc, chỉ cần anh chỉnh lý một chút, mái đầu của Vưu Chính Bình sẽ trở nên soái khí lại cá tính, mái tóc không phục ngốc mao nháy mắt sẽ nhu thuận như tơ lụa dưới tay của Úc Hoa.

Úc Hoa liếc nhìn đầu tóc của Vưu Chính Bình, rút một tờ khăn giấy lau lau tay, nhàn nhạt nói: "Tay anh bị dính dầu nên không tiện, em dùng keo xịt tóc xử lý một chút đi."

"Ờ." Ánh mắt chờ mong của Vưu Chính Bình lập tức ảm đạm xuống, mặt cậu vô biểu tình nhìn Úc Hoa, cũng không thèm xử lý cọng tóc nhếch lên, đem cây lược gỗ tùy tay ném vào phòng tắm, không vui ngồi trước bàn ăn.

Bữa sáng ăn rất ngon, Vưu Chính Bình mới vừa ăn sủi cảo tôm, liền thấy Úc Hoa đang thu dọn đồ đạc trong bếp, không khỏi hỏi: "Anh không ăn cùng em sao?"

"Trước khi em tắm anh đã ăn rồi." Úc Hoa đưa lưng về phía Vưu Chính Bình nói.

Bữa sáng mỹ vị tức khắc nhạt như nước ốc, Vưu Chính Bình gian nan từng ngụm đem đồ ăn nuốt xuống đi, cậu quyết định cả ngày hôm nay sẽ không nói chuyện với Úc Hoa!

Sau khi ăn bữa sáng một cách vô vi, Vưu Chính Bình mặc quần áo mà Úc Hoa đã chuẩn bị tốt cho cậu ngày hôm qua, nhịn không được lại tiến đến phòng bếp.

Úc Hoa đang rửa chén, trong phòng chỉ có tiếng nước "Ào ào".

"Cái kia......" Vưu Chính Bình nôn nóng xoay quanh bên cạnh Úc Hoa, "Hôm nay anh có chuyện gì không?"

Tiếng nước dừng lại, Úc Hoa cúi đầu nhìn chằm chằm cái chén, trong giọng nói không hề có chút cảm tình: "Làm việc nhà, sau đó đi tìm việc."

"À......" Vưu Chính Bình vẫn là đem mắt mình đưa tới trước mặt Úc Hoa, dùng ngón tay chọt chọt vào gò má của mình, "Vậy em đi làm đây, anh đi tìm việc cố lên nha!"

Úc Hoa nghiêng đầu, làm lơ ám chỉ của Vưu Chính Bình, bình tĩnh nói: "Trên đường cẩn thận."

Ẩn ý là "Em có thể đi rồi, không cần cản trở anh làm việc nhà".

Vưu Chính Bình nhìn chằm chằm Úc Hoa trong chốc lát, ngoẹo mũi, xoay người rời khỏi nhà, vọt tới gara, đem mình nhốt trong xe, móc điện thoại ra gọi cho tiểu đệ Sầm Tiêu: "Úc Hoa không để ý tới anh, anh ấy không có giúp anh chải tóc, không cùng anh ăn bữa sáng, trước khi ra ngoài cũng không hôn anh chào buổi sáng, anh ấy có phải muốn ly hôn không? Không được, anh vất vả lắm mới tìm thấy một người vừa ý như vậy, anh tuyệt đối không ly hôn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!