Chương 9: (Vô Đề)

Khi một người có tình ý với một người khác thì mỗi một lời nói của đối phương đều không còn đơn thuần nữa rồi, từng câu từng chữ đều đượm phép ẩn dụ cả.

Cho nên Tác Dương nói thích nhãn hiệu khuy măng sét của Thẩm Huy Minh thì Thẩm Huy Minh hiểu thành, ít nhất giữa anh và Giang Đồng Ngạn thì Tác Dương nghiêng lòng về phía anh hơn.

Đương nhiên Thẩm Huy Minh là một người rất tỉnh táo, sẽ không vì "trí thông minh" của mình mà nói thêm gì, đôi lúc khi đối mặt với một số người, ta không cần phải nói quá minh bạch.

Hai người nhìn nhau cười sau đó Tác Dương giả vờ lơ đãng dời tầm mắt rồi tiếp tục điệu nhảy một cách thuần thục.

Đôi bàn tay nắm lấy nhau, mạch máu nối với tim.

Những ngón tay nóng ran, độ ấm cũng tỏa ngập lòng.

Có lẽ do nhận được tín hiệu của cái gọi là "số trời" nên Tác Dương cứ mải nghĩ về "duyên phận" giữa cậu và Thẩm Huy Minh.

Lần đầu tiên gặp mặt là ở độ cao ba mươi nghìn feet, lần thứ hai gặp mặt là ở nơi đất khách quê người hơn nghìn kilomet vuông.

Còn lần thứ ba thì trớ trêu thay cậu được giới thiệu cho Giang Đồng Ngạn, một người có "lời nguyền" với Thẩm Huy Minh.

Dường như tất cả những thứ này đang ám chỉ điều gì đó. Sự "trùng hợp" ba lần bốn lượt khiến Tác Dương không thể không để tâm.

Cậu nghĩ rằng, có lẽ vào lần đầu tiên gặp mặt, ở miền trời mà cậu quen thuộc, đã có ai đó "nhất thời nổi hứng" giật sợi dây định mệnh của bọn họ, thắt một nút kết khó hiểu giữa hai người.

– Đang cười gì thế? – Thẩm Huy Minh dịu dàng hỏi.

Tác Dương nhìn về anh không hề né tránh, trả lời:

– Đang cười… số mệnh của chúng ta thật khó nắm bắt.

Khi điệu nhạc kết thúc, Giang Đồng Ngạn lập tức quay lại tìm bạn nhảy của mình nhưng Thẩm Huy Minh thì giữ khư khư tay Tác Dương không chịu buông, anh nói với Giang Đồng Ngạn:

– Bây giờ em ấy là bạn nhảy của tôi rồi.

Giang Đồng Ngạn cười khẩy:

– Tôi hết nói nổi ông luôn.

Hai người đứng hai bên Tác Dương, nhìn nhau cười khinh bỉ.

Tác Dương không nói lời nào, cậu buông tay Thẩm Huy Minh ra rồi quay đi tìm rượu.

Cậu trai mới nãy nhảy với Giang Đồng Ngạn đi ngang qua hai người họ, thốt một câu:

– Tình địch đụng độ, trừng nhau đỏ mắt, tôi thấy mắt hai anh sắp nhỏ máu luôn rồi kìa!

Giang Đồng Ngạn phì cười:

– Tình địch? Chúng ta lại trở thành tình địch rồi ư?

Thẩm Huy Minh trả lời nghiêm túc:

– Phải xem ông hiểu theo cách nào.

Anh mò tay vào túi rồi quay đầu nhìn Tác Dương đang ngồi uống rượu một mình sau đó nói với Giang Đồng Ngạn:

– Ra ngoài làm điếu thuốc không?

Hai người họ cần phải nói chuyện cho rõ ràng, giống như hai tình địch thật sự vậy.

Giang Đồng Ngạn theo Thẩm Huy Minh ra ngoài, nhốt mọi âm thanh lộn xộn trong phòng để đối mặt với sự yên tĩnh bên ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!