Bởi vì trước khi tới đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận cái kết xấu nhất rồi, cho nên những động tác và lời nói giãn nới của ba mẹ đều là bất ngờ ngoài dự kiến đối với Tác Dương.
Hai người rõ ràng là về nhà của Tác Dương, nhưng mà vẫn cẩn mực như khách vãng lai.
Bọn họ đứng ở cửa lúng túng không biết nên đi đâu về đâu, chỉ có thể đợi chủ nhà phát hiệu lệnh mà thôi.
– Đi rửa tay đi.
Mẹ Tác Dương từ trong bếp ra, chỉ tay về phía phòng vệ sinh.
Thế là hai tên đàn ông cao to khép nép đi về phía phòng vệ sinh, không dám hé môi nói nửa lời.
Thẩm Huy Minh tò mò ghê, không biết gia đình Tác Dương vốn như thế này hay là sau khi em công khai thì mới như vậy. Nếu như bầu không khí từ xưa đến giờ đã thế này thì cũng áp lực phết đấy.
Trong lúc rửa tay, Tác Dương ngó Thẩm Huy Minh trong gương, sau đó khẽ bảo:
– Hầu như lúc nào ba mẹ em cũng vậy hết á.
Thẩm Huy Minh kinh ngạc nhìn cậu.
Tác Dương không nói nhiều, cũng sợ bị ba mẹ nghe thấy, có một số câu bọn họ nói riêng thì tốt hơn.
Rửa tay xong hai người lại được gọi ra bàn ăn chuẩn bị dùng bữa.
Bữa cơm này làm Thẩm Huy Minh áp lực ghê gớm, tuy ba mẹ Tác Dương không có biểu hiện quá chú ý tới anh nhưng mà nó còn nặng nề hơn là bị "điều tra hộ khẩu" nữa.
Suốt bữa, Thẩm Huy Minh chỉ bị hỏi đúng ba câu.
Câu thứ nhất: Làm nghề gì?
Câu thứ hai: Nhà ở đâu?
Câu thứ ba: Bố mẹ có cái nhìn như thế nào về mối quan hệ của hai đứa?
Thẩm Huy Minh đáp thật chân thành từng câu một:
– Con tự mở một công ty nhỏ, trước mắt vẫn tạo được lợi nhuận tốt.
– Nhà con chính là ở thành phố mà Tác Dương đang sinh sống, con từng học đại học và nghiên cứu sinh ở nước ngoài, sau khi về nước đến nay con vẫn sống riêng, không ở cùng bố mẹ.
– Con đã nói rõ xu hướng tính dục của mình với bố mẹ con từ lâu rồi ạ, bố mẹ con cũng từng gặp Tác Dương, cả hai đều rất thích em ấy.
Hỏi gì đáp nấy, Thẩm Huy Minh có cảm giác như mình đang đi phỏng vấn xin việc vậy.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tác Dương chỉ cắm cúi ăn không lên tiếng, yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Còn về phần Tác Dương, nhiều năm không quay về, một nhà ba người cũng không có màn chào đón mừng mừng tủi tủi gì cả.
Tác Dương ở trước mặt ba mẹ gần như sẽ không chủ động tìm chủ đề nói chuyện, chỉ hỏi vài câu như là gần đây sức khỏe thế nào, công việc ra làm sao. Ba mẹ cậu trả lời cũng rất đơn giản, giống như một cuộc nói chuyện vãn giữa những người xa lạ.
Thẩm Huy Minh nghe cũng thấy khó chịu, nhưng dù sao đây cũng là nhà người ta, nói nhiều quá không hay, nên đành phải tạm thời dằn nỗi xót xa trong lòng xuống.
Tác Dương hỏi ba mẹ về tình hình dạo gần đây, ba mẹ cậu cũng hỏi ngược lại cậu, giọng điệu bình tĩnh đến mức có phần lãnh đạm.
Ba Tác Dương hỏi:
– Công việc của con vẫn suôn sẻ chứ?
– Vâng ạ, con đã bay quốc tế mấy năm rồi, được thăng lên khoang hạng nhất, lương bổng và đãi ngộ cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!