Chương 4: (Vô Đề)

Cuộc hội ngộ này hoàn toàn là tình cờ. Ở cái đất thành thị lớn bậc nhất nước Mỹ mà bọn họ có thể gặp nhau trong đêm khuya bằng cách này, thật sự phải làm người ta nghĩ tới hai từ "định mệnh".

Khi Tác Dương xoay người nhìn lại thì cậu vô cùng kinh ngạc. Còn Thẩm Huy Minh đã hoàn hồn trước cậu một nhịp, anh khách sáo nói:

– Không ngờ lại gặp nhau ở đây.

Tác Dương mỉm cười.

Tuy đã cởi bộ đồng phục ra rồi nhưng Tác Dương vẫn giữ nụ cười vô thưởng vô phạt đó, giọng nói cũng chẳng thấy mấy bất ngờ. So với cậu thì quả thật Thẩm Huy Minh có hơi suồng sã quá.

– Chào buổi tối, anh Thẩm – Cậu đứng thẳng lưng, ánh mắt vọng về phía Thẩm Huy Minh cũng vô cùng điềm nhiên.

Tác Dương càng như thế thì Thẩm Huy Minh lại càng rung động.

Anh bước tới, mặc kệ có quấy rầy tới người ta hay không, anh cố chen mình vào buổi đêm của Tác Dương.

– Muộn thế này rồi sao còn ở ngoài một mình? – Thẩm Huy Minh giữ khoảng cách xã giao với cậu, không xa cũng không gần, rất có chừng mực.

– Không phải một mình đâu – Tác Dương cười đáp – Em ra ngoài chơi với đám đồng nghiệp, đang hóng mát tí thôi ạ.

Thẩm Huy Minh liếc về hướng cậu đi tới, bên đó là một dãy các quán bar.

Lúc trước ở sân bay Thẩm Huy Minh đã bị từ chối một lần rồi, với tính cách của anh thì dù có gặp lại cũng sẽ đường ai nấy đi sau màn chào hỏi lạnh nhạt mà thôi. Nhưng thế mà lại đụng phải Tác Dương, nên anh rủ:

– Cùng nhau làm một ly chứ?

Hiển nhiên Tác Dương không ngờ người đàn ông họ Thẩm này lại cố chấp đến thế, cậu thấy được anh ta là một người kiêu ngạo, nếu là bình thường thì kiểu người như thế này sẽ không bao giờ cho người ta cơ hội từ chối mình lần thứ hai đâu.

– Sang quán bar nhạc nhẹ ở đối diện đi –  Thẩm Huy Minh nhận ra được cậu đang ngần ngừ – Hôm nay anh xuống máy bay xong là đi họp ngay, mệt quá nên muốn uống gì đó thư giãn.

Tác Dương không muốn đi, nếu muốn từ chối thì cũng không phải là quá khó nói.

Nhưng cậu giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó đáp:

– Vâng được ạ.

Cậu hiếm khi nhận lời mời của người khác lắm, đặc biệt là người không hẳn có quen biết với mình.

Dù cậu cũng rất mệt, nhưng nghĩ tới việc ra ngoài chơi mà mình lại một mình bỏ về khách sạn trước thì không hay lắm, sẽ làm đồng nghiệp cụt hứng. Cậu cũng không muốn quay lại cái quán bar nhốn nháo kia, lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là sang quán bar nhạc nhẹ làm một ly.

Chẳng qua người đi cùng trùng hợp lại là vị họ Thẩm này thôi.

Thẩm Huy Minh đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhận lời từ chối lần hai rồi, nào ngờ cậu đồng ý.

– Được, em đợi anh một lát – Thẩm Huy Minh quay người về xe bảo trợ lý đi trước, nói lát nữa mình sẽ tự bắt xe về.

Dặn dò xong thì anh quay lại chỗ Tác Dương, khi hai người băng qua đường, làn mưa lất phất vờn quanh họ, gió đêm mát lạnh quấn lấy họ. Thẩm Huy Minh ngửi thấy mùi thơm trên người Tác Dương, là một loại nước hoa mùi gỗ anh cũng từng dùng.

Quán bar nhạc nhẹ khá dễ chịu, bọn họ ngồi trên tầng hai ở vị trí sát cửa sổ.

Tác Dương gửi tin nhắn cho Cừu Siêu, bảo cậu ta là mình gặp được một người bạn, đang uống vài ly ở gần đó, khi nào mọi người về khách sạn thì gọi cậu.

Thẩm Huy Minh nói:

– Anh khá là bất ngờ.

– Vì sao? – Ngón tay Tác Dương gõ nhẹ trên thành ly, khi đặt câu hỏi cũng nở một nụ cười nom thì thân thiết nhưng lại rất xa cách.

Thẩm Huy Minh cười chân thành hơn cậu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!