Có lúc Tác Dương hoài nghi mình có ẩn giấu "nhân cách lảng tránh", vào rất nhiều thời điểm, khi đối mặt với những vấn đề không muốn trả lời hoặc không biết nên trả lời như thế nào thì cậu sẽ chọn cách nhắm mắt bỏ qua.
Đối với cái ôm bất thình lình của Thẩm Huy Minh, cậu không khước từ, cũng không đáp lại. Còn về câu nói nửa đùa nửa thật kia thì cậu cũng giả vờ như chưa từng nghe.
Thẩm Huy Minh cũng hiểu mình cần phải cho nhau khoảng cách, anh biết mình nói đủ nhiều rồi, nếu cứ tiếp tục vặn hỏi đáp án nữa thì sẽ chỉ khiến Tác Dương rụt lùi mà thôi.
Anh không dại dột như thế.
Mỗi người ôm nỗi niềm riêng đi ra khỏi rạp, xung quanh thoang thoảng mùi bắp rang bơ, đi ra tới thang cuốn rồi cứ thế xuống lầu.
– Đi dạo một lát không? – Thẩm Huy Minh hỏi.
– Dạ.
Ngồi trong rạp gần hai tiếng đồng hồ, đi dạo hoạt động gân cốt cũng tốt.
Tầng dưới rạp chiếu phim toàn là các hàng ăn uống và khu trò chơi, khi đi ngang khu trò chơi điện tử, Thẩm Huy Minh cười hỏi:
– Em muốn chơi thử không?
Tác Dương cười phất tay, cậu thật sự chẳng mấy hứng thú với những thứ này cả.
Hai người cứ đi dạo như thế, định bụng dạo một vòng thì xuống lầu luôn, ngờ đâu lại bị hai cậu con trai cản lại trước cửa khu trò chơi Escape Room.
Hai cậu kia ngại ngùng nói nhóm bọn họ tới đây chơi nhưng có hai người bận việc gấp đi trước rồi, giờ không đủ người, tiền cũng đã trả, hỏi bọn họ có muốn vào chơi cùng không.
Thẩm Huy Minh và Tác Dương chưa bao giờ gặp phải chuyện này.
Thẩm Huy Minh nói:
– Dù gì cũng đã trả tiền rồi, chẳng lẽ lại không cho bọn em vào chơi à? Sao nhân viên khó tính thế?
– Không phải vậy – Một cậu giải thích – Trò này có quy định số người, có một cửa ải bắt buộc đủ sáu người mới có thể hoàn thành.
Thẩm Huy Minh và Tác Dương hiểu rồi, nhưng vấn đề là…
Thẩm Huy Minh quay sang hỏi Tác Dương:
– Em muốn chơi không?
Tác Dương nhìn anh, sau đó đành xin lỗi hai cậu chàng kia:
– Anh chưa chơi bao giờ, sợ sẽ ảnh hưởng đến tụi em.
– Không sao đâu! – Cậu nam sinh đứng phía trước rất hào sảng – Người mới chơi thì càng thú vị!
Tác Dương khó xử nhìn sang Thẩm Huy Minh.
Thẩm Huy Minh cũng chưa chơi bao giờ, những trò chơi mới nổi trong tầng lớp học sinh sinh viên mấy năm gần đây, anh và Tác Dương đều chưa từng đụng tới.
– Đi mà hai anh – Cậu kia nói – Tụi em tìm người cả buổi trời rồi đó, mãi mà không đủ, chúng ta gặp được nhau là duyên số, năn nỉ hai anh, hãy trân trọng mối duyên này đi!
Thẩm Huy Minh phì cười, nhìn sang Tác Dương, nhẹ nhàng thỉnh cầu ý kiến của cậu:
– Hay nể mặt các em đi?
Hai cậu nam sinh vô cùng khẩn thiết:
– Tụi em năn nỉ đó, hãy trân trọng cuộc gặp gỡ này, nể mặt tụi em nha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!