Chương 33: (Vô Đề)

Trước khi đi hẹn hò với Thẩm Huy Minh, Tác Dương có hơi hồi hộp.

Đối với cậu mà nói thì "hẹn hò" là một điều lạ lẫm, những điều cậu có thể nghĩ tới đó là ngồi trong một nhà hàng đắt đỏ, ăn một bữa cơm chẳng mấy chân thực, sau đó sẽ xem một bộ phim chẳng mấy đặc sắc như thường lệ, còn nhiều hơn nữa thì cậu chưa nghĩ tới.

Thật ra thì có vẻ nhàm chán.

Trước khi cuộc hẹn bắt đầu, cậu có hơi lo lắng, lo những thiện cảm mình dành cho Thẩm Huy Minh sẽ chạy biến đi hết sau cuộc hẹn tẻ nhạt này.

Nhưng mà sự thật đã chứng minh rằng Thẩm Huy Minh thông minh và thú vị hơn cậu tưởng rất nhiều.

Hai người đến con phố ẩm thực gần trường đại học Ngoại ngữ, nó chỉ là một con đường nhỏ hẹp mà thôi, Thẩm Huy Minh lái chậm tìm chỗ trống để đậu xe, Tác Dương ngồi ở ghế phụ lái đưa mắt trông ra những sinh viên đi ngang qua, trẻ trung và gan lì biết mấy.

Chạy khắp con đường mới tìm được chỗ đỗ xe, Thẩm Huy Minh nói:

– Quy hoạch của khu này hơi bị có vấn đề đấy.

Tác Dương cười:

– Có phải người ta quy hoạch cho mấy người như anh đâu!

Hai người xuống xe, Thẩm Huy Minh ngó một vòng, Tác Dương nói:

– Đều là sinh viên ở những trường quanh khu này tới thôi, ít ai lái ô tô lắm nên không có chỗ đỗ xe là đúng rồi.

– Là kiến thức anh hạn hẹp – Thẩm Huy Minh đùa với cậu – Thầy Tác dạy chí phải.

Tác Dương bật cười:

– Con người anh thật là…

Thật là khác với tưởng tượng của cậu.

Tuy hai người đã tiếp xúc qua với nhau rồi, thậm chí khi cùng bay tới Berlin đã ở riêng với nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng trước hôm nay thì ấn tượng của Tác Dương đối với Thẩm Huy Minh vẫn chỉ dừng lại ở "chững chạc chín chắn" và "thông minh lịch thiệp", chứ đâu có ngờ người đàn ông này lại thích đùa giỡn như thế.

Tác Dương ít khi đùa giỡn với ai lắm, dưới cách nhìn của cậu thì không phải mối quan hệ nào cũng có thể vô tư bông đùa được, phải đúng người, đúng lời nói.

Lúc nào cậu cũng sống rất thận trọng, sợ mạo phạm người khác, cũng không thích người khác mạo phạm mình.

Nhưng mà mỗi khi ở cạnh Thẩm Huy Minh thì cậu hay vô thức nói đùa với anh, cũng không kháng cự những lời chọc giỡn của anh. Khả năng cao là vì những lời bông đùa của Thẩm Huy Minh cũng có chừng mực, không quá đáng mà lại còn rất đáng yêu.

Tác Dương tự cảm thấy khó tin vì suy nghĩ của mình, con người của Thẩm Huy Minh theo lý mà nói thì đáng ra chẳng mảy may dính dáng gì tới từ "đáng yêu" này cả.

– Đang nghĩ gì thế? – Thẩm Huy Minh thấy cậu im hơi lặng tiếng cả buổi, bèn đi tới bên cạnh – Ban nãy em định nói con người anh như thế nào cơ?

Tác Dương không trả lời anh, mà hỏi:

– Mình ăn gà kho tương được không?

Thẩm Huy Minh cũng hợp tác xoa bụng:

– Nước dãi chảy ròng ròng rồi đây này!

Hồi lên đại học, đám sinh viên như Tác Dương tuần nào cũng phải đến phố ẩm thực xõa cơn thèm, có lẽ là vì đối tượng khách là sinh viên cho nên đồ ăn ở đây không những ngon mà giá cả còn phải chăng.

Tác Dương dẫn Thẩm Huy Minh đi dọc theo con đường, trái phải trước sau gì cũng là sinh viên đang nô đùa ồn ào, hai người trông chẳng ăn nhập gì.

Tác Dương nói:

– Thật ra có mấy quán em hay ăn ngày xưa đều dẹp cả rồi, chỉ có quán gà kho tương này là còn mở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!